Về tới trước cổng biệt thự, An Kỳ dừng lại một lúc, điều chỉnh thật tốt tâm trạng rồi mới từ từ đi vào nhà. Trong phòng khách, Thiên Bảo đang bàn công việc với cấp dưới. Để không bị nghi ngờ, dù cho không muốn, cô ta cũng phải vào phòng chào hỏi vài câu. Gật đầu chào những người trong phòng cho phải lẽ, cô ta nũng nịu với Thiên Bảo:
-Sao anh lại đã làm việc rồi? Phải nghỉ ngơi đi chứ. Không quan tâm sức khỏe của anh thì cũng phải nghĩ đến cảm nhận của em nữa chứ.
Thiên Bảo ngước nhìn An Kỳ bằng ánh mắt nhu tình ôm lấy bụng bầu của cô ta:
-Anh không sao. Em đi khám thế nào rồi? Anh đã nói để Tiểu Long đưa đi mà.
An Kỳ mỉm cười:
-Em bé khỏe mạnh, bác sỹ nói em cần an dưỡng và uống thêm thuốc bổ.
-Vậy là tốt. Vì con chúng ta, em đã chịu khổ rồi.
-Khổ gì đâu chứ. Thôi mọi người làm việc tiếp đi, em về phòng trước. Nhưng anh cũng tranh thủ rồi nghỉ ngơi đi nhé.
-Ừ, em về phòng trước đi, anh cũng sắp xong rồi.
Đi vào phòng, nét mặt An Kỳ không còn tươi vui nổi. Đứng trước bàn trang điểm, mở túi áo, lấy viên thuốc lúc nãy Chu Bằng đưa, cầm trên tay ngắm nghía mà trái tim nhói lên một cái, bất giác đưa tay còn lại sờ lên bụng. “Xin lỗi con. Xin lỗi con của mẹ. Đáng ra con không nên đến với cuộc đời này, và không nên chọn mẹ…”
Nước mắt cứ từng giọt từng giọt thi nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-thuc-bao-an-oan/2809154/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.