Hai ngày sau, cũng như thường lệ, sau khi xong việc ở công ty, Thiên Phúc lại đến phòng bệnh. Vừa mở cửa phòng, vọng đến tai anh là một giọng nói yếu ớt nhưng đủ làm cho trái tim anh đập lộn nhịp.
-Nước… nước….
Anh thở mạnh, lập tức chạy tới rót một cốc nước ấm, lấy muỗng bón cho cô từng ít một. Cả quá trình trái tim anh đập liên hồi, không nói một lời, nhưng tâm trạng anh hiện giờ như muốn nhảy cẫng lên. Cuối cùng cô cũng đã chịu tỉnh.
An Nhiên đầu óc mơ màng, nuốt được một ít nước, mùi thuốc khử trùng thoang thoảng khiến cô khó chịu nhíu mày rồi từ từ mở mắt. Nhìn người đàn ông trước mặt, gương mặt có hơi quen thuộc nhưng cô không thể nhớ ra. Cô khó nhọc lên tiếng:
-Anh.. là ai?
Trái tim Thiên Phúc nhói đau. Cô không nhớ anh, thật sự không nhớ. Dù đã đoán trước điều này, nhưng thật sự nghe câu hỏi từ miệng cô, anh vẫn có chút hụt hẫng.
-Tôi là người gây tai nạn cho cô. Thành thật xin lỗi cô. Cũng tại tôi mà cô phải mất mấy tháng ở bệnh viện.
An Nhiên mỉm cười uể oải lắc đầu:
-Tôi.. mới là người phải cảm ơn anh. Biết đâu nếu gặp người khác, tôi đã không được chăm sóc như thế này.
Có thể do cô vừa mới tỉnh lại, Thiên Phúc cảm giác giọng nói của cô có phần yếu ớt, không được khỏe.
-Ừ. Cô cứ nghỉ ngơi đi. Khi nào khỏe lại rồi tính. Tôi sẽ nhờ y tá kiếm cho cô ít cháo loãng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-thuc-bao-an-oan/2809150/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.