Từ bên kia đường, Chu Bằng nhìn sang phía bên này. An Nhiên đi vào nhà hàng đã lâu lắm rồi mà vẫn chưa thấy ra. Hắn có thể tưởng tượng cuộc gặp gỡ của cô với Thiên Phúc rất vui vẻ. Bữa cơm ấm cúng giữa một nam một nữ, còn có một đứa trẻ, chắc ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ đến một gia đình hạnh phúc.
Hai bàn tay hắn siết chặt thành nắm đấm. Mười năm, đã mười năm cô ở bên cạnh hắn, sống cùng một nhà với hắn, nhưng hắn biết cô chưa từng vui vẻ, chưa từng thấy cô nở nụ cười hạnh phúc. Ánh mắt cô nhìn hắn đều là sự cảm kích, là sự mang ơn, nhưng hắn biết chắc không hề có tình yêu. Hắn cố gắng hết sức cũng không tiến được vào trái tim cô một chút nào.
-Chủ nhân, chúng ta…
-Đi, chúng ta vào trong xem thử.
Ngọc Duy yên lặng đi theo phía sau Chu Bằng vào bên trong. Hắn chọn một bàn trống ở góc khuất nhìn về hướng phòng bao.
Phía trong lớp kính phòng bao dù đã bị làm mờ nhưng vẫn nhận thấy 3 người hai lớn một nhỏ vừa ăn vừa nói cười vui vẻ. Thiên Phúc lâu lâu lại gắp thức ăn bỏ vào bát cho mẹ con An Nhiên. Nhìn ba người họ thật giống một gia đình hoàn hảo. Cái gia đình mà hắn mơ tưởng bao lâu nay mà không được.
-Chủ nhân. Họ nói chuyện gì với nhau vậy? Nếu cứ như thế, có khi nào Thiên Phúc sẽ phát hiện ra điều gì đó hay không?
Bàn tay của Chu Bằng siết chặt chiếc ly
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-thuc-bao-an-oan/2809113/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.