Đẩy cửa phòng bệnh của An Nhiên. Đức Minh chầm chậm bước vào. Mùi thuốc khử trùng thoang thoảng khiến anh bất giác cảm thấy khó thở mặc dù đã quen thuộc không thể quen thuộc hơn.
Lần đầu tiên trong cuộc đời lòng anh cảm thấy nặng trĩu. Giữa anh và An Nhiên là không thù không oán, hại chết cô là anh tự tạo nghiệt cho mình. Nhưng nếu cô không chết, cô sẽ như một quả bom hẹn giờ có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Anh không muốn có bất trắc gì xảy ra nữa.
Bước đến bên cạnh giường của An Nhiên, anh dừng lại. Ngập ngừng một chút anh mới mở miệng được:
-An Nhiên, xin lỗi cô. Tôi chỉ có một người bạn thân thiết là Thiên Bảo, tôi rất coi trọng cậu ấy. Cô... cũng rất yêu cậu ấy đúng không? Vậy nên... cô đừng trách tôi. Tôi chỉ là muốn tốt cho cậu ấy.
Anh lấy ống kim tiêm đã chuẩn bị sẵn trong túi áo khoác, Ngập ngừng một lúc rồi dứt khoát quyết định tiêm thuốc vào bình truyền treo ở đầu giường.
Lúc ống kim vừa chạm sợi dây, ở phía sau anh đã có một bàn tay xuất hiện ngăn anh lại:
-Anh đang nghĩ gì mà làm vậy?
Đức Minh giật mình quay người lại.
-Tử Kiệt, cậu làm gì ở đây?
-Câu này phải là tôi hỏi anh mới đúng. Anh đang muốn làm gì với chị ấy?
Đức Minh ấp úng:
-À không, chỉ là ít thuốc bổ giúp cô ấy mau hồi phục thôi.
-Anh muốn lừa ai chứ? Những gì anh nói qua điện thoại, tôi nghe hết rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-thuc-bao-an-oan/2809073/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.