An Nhiên chống tay lết trên mặt sàn tiến về phía anh, cũng không chú ý đến vũng máu nhầy nhụa trên sàn giữa hai người đã dính hết lên người cô. Đến khi cô có thể chạm được vào tay anh, lại bị Thiên Bảo né tránh rụt tay lại.
Nước mắt nóng hổi thi nhau rơi xuống, An Nhiên cất giọng yếu ớt đến đáng thương:
-Bảo... đừng như vậy với em..anh biết... em yêu anh đến thế nào mà.
Sống lưng Thiên Bảo cứng đờ. Lời nói của cô như một dòng nước ấm áp chảy qua, sưởi ấm trái tim anh, cũng là lưỡi dao đâm vào trái tim đó từng nhát từng nhát một cách đau đớn. Một khắc đó anh không thể kìm lòng muốn với tay ôm cô vào lòng, muốn hôn lên đôi môi mà anh từng nhung nhớ, muốn nói cho cô biết anh cũng yêu cô, yêu đến tê tâm liệt phế.
Nhìn bộ dáng mệt mỏi của cô, anh rất đau lòng. Nhưng anh phải làm gì với cô bây giờ khi khoảng thời gian còn lại của anh là quá ngắn? Anh không thể chăm sóc cho nửa đời còn lại của cô. An Nhiên, anh phải làm sao với em mới đúng đây?
-Cô nói điều đó với tôi làm gì chứ? Tình cảm giữa chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi.
-Trải qua bao gian truân, em đã nhận rõ trái tim mình muốn gì. Em không muốn mất anh. Anh cũng yêu em mà, không phải sao?
Trái tim Thiên Bảo đau nhói:
-Đừng tự tin như thế? Cô động não một chút đi. Với những gì tôi làm với cô, cô vẫn nghĩ tôi yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-thuc-bao-an-oan/2809065/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.