Còn đang ngạc nhiên trước độ làm màu của Delano, đột nhiên cơn buồn tè kéo đến khiến Ozzy ngây ngẩn.
Thật là một vấn đề nghiêm trọng. Quyết định đi hay không đi đều là chuyện sống còn.
Không biết bao lâu sẽ hoán đổi lại, nếu nhanh thì tốt, còn không thì... Tuy tuổi này cha mẹ vẫn gọi mình là em bé, nhưng mình đã qua tuổi tè dầm mà cha mẹ vẫn vui cười rồi, giờ họ chỉ rớt nước mắt mà thôi.
Nhưng nếu mình đi, không chỉ có tâm hồn trong sáng của mình bị hủy diệt. Mà trái tim mỏng manh như miếng thịt bò trong tô hủ tiếu của Delano cũng sẽ rách nát, rồi thằng đó lại lên cơn đi tiêu diệt mình.
Nhưng nếu mình không đi, rồi dấm trong đài, thằng ma trinh nam kia cũng tiêu diệt mình như thường, vì mình đã biết quá nhiều.
Ozzy suy tư, tựa trán vào tay. Vấn đề sinh tử này thật không hợp với một người không thích dùng não như Ozzy.
Bắt chéo hai chân, co thắt cơ mông. Sự hối thúc từ bàng quang khiến Ozzy nhăn mặt.
Đôi mắt Ozzy bắt đầu liếc quanh phòng tìm kiếm toilet, thà bị tiêu diệt còn hơn lòng tự trọng bị phá hủy.
"Delano. Tôi, tôi thật sự xin lỗi ông, nhưng tôi nhịn sắp hết nổi rồi!!! Tha thứ cho tôi nha!!!" Ozzy hét lên rồi lao vào nhà vệ sinh, vừa cầm khóa kéo quần chưa kịp kéo đã thấy trời đất quay cuồng.
Ozzy chỉ kịp nở một nụ cười sung sướng, rồi mất ý thức.
May quá! Tâm hồn trong sáng của mình chưa bị hủy hoại.
Khi có lại ý thức, Ozzy đã trở về phòng ký túc xá của mình. Trước mặt vẫn là quyển vở bài tập đặt trên bàn trước lúc hoán đổi thân xác, nhưng khác lúc trước, bây giờ nó chằng chịt chữ viết.
Tất cả câu hỏi, dù là những câu hỏi khó trước đó Ozzy chẳng biết phải để trống đều đã được điền đáp án, cả những câu Ozzy làm sai cũng được gạch bỏ rồi ghi lại bằng đáp án đúng.
Nhưng thứ thu hút sự chú ý của Ozzy nhất hẳn là tờ giấy ghi chú được dán cạnh quyển vở bài tập. 【Chú lùn ngu ngốc, bài đơn giản vậy cũng không biết làm. Lêu, lêu, lêu đồ chú lùn ngu】Bên cạnh còn có hình vẽ lè lưỡi ngu xuẩn như tượng trưng cho nét mặt của Delano.
Thì ra, lúc hoán đổi thân xác, nó làm bài tập giúp mình... Cảm động thiệt... Nhưng đó là khi mình suýt vì nó mà đối diện với vấn đề sinh tử!!!
Hay lắm, nó thì thảnh thơi ôn bài, còn viết giấy trêu chọc mình. Còn mình thì đối diện với lựa chọn giữa cái chết và lòng tự trọng.
Đúng là bất công!!!
Nhưng ngẫm lại, Ozzy chợt nhớ lúc hoán đổi lần nữa, do hồn lìa khỏi xác nên cơ thể buông lỏng khống chế. Hình như hồng thủy đã phóng ra...
Ozzy mím chặt môi vẫn không kiềm được mà bật cười khoái chí, có điều nhớ lại tính nết của Delano, Ozzy lại cười không nổi.
Tính nết của đám xử nam coi bộ còn thất thường khó chiều hơn cả mấy bà cô già bị ế.
Chống cằm, Ozzy uể oải nghĩ đến tháng ngày sau này, cảm giác con đường phía trước tối đen như tiền đồ của chị Dậu.
"Ây da chết tiệt, mới mười sáu tuổi, mà mình cảm giác như một bà mẹ có đứa con trai tuổi dậy thì. Nhức đầu chết mất!!!" Ozzy thở dài rầu rĩ.
Quả nhiên, vào sáng hôm sau. Dù Ozzy đã chấp nhận bị sao đỏ ghi đi trễ để tránh gặp Delano, cuối cùng vẫn bị cậu chặn đường lúc ra chơi.
"Ra đây." Delano với nét mặt cực kỳ nghiêm túc và ánh mắt hình viên đạn nhìn Ozzy.
Ozzy nhìn Delano, muốn mở miệng giải thích lại chẳng biết nói thế nào, cuối cùng chỉ có tiếng thở dài nhận mệnh.
Đứng dậy, thọt tay vào hộc bàn lôi ra đống đồ ăn vặt ôm vào lòng. Ozzy gật đầu với Delano rồi đi theo sau cậu rời khỏi lớp học.
Có chết cũng phải làm ma no.
Nơi họ đến vẫn là lớp học trống kia, và nơi này vẫn chỉ có hai người họ.
Vẻ mặt Delano còn căng thẳng hơn hôm trước, cũng đúng kích thích lần này lớn hơn nhiều.
Cậu khoanh tay trước ngực, đôi mắt sắc bén như diều hâu liếc nhìn Ozzy: "Chuyện tối qua, bà làm gì tôi?"
...Tới rồi, tới rồi...
"Tôi có thể làm gì chứ?" Ozzy vẻ mặt bất lực và khó hiểu nhìn Delano: "Bàng quang của ông, tôi có thể điều khiển được chắc?!!!"
"Sao có thể, nhất định là bà làm gì rồi? Sao đột nhiên tôi lại..."
"Thật sự không làm gì mà!!!" Ozzy giơ tay lên thề: "Tôi thề, tôi chẳng làm gì. Hơn nữa, chuyện đó tự nhiên đến tự nhiên đi mà, ai điều khiển?!!!"
"Thật hả?" Delano nghi ngờ nhìn Ozzy, nhưng rồi vẻ mặt trở nên kiên quyết: "Tôi không bị bà lừa đâu, chắc chắn bà làm gì rồi, khả năng khống chế của tôi rất tốt!!!"
"Biết thế lúc đó tôi tụt quần đi tè luôn cho rồi, thế ông khỏi nói nhé!!!" Ozzy căm phẫn nói.
"Bà nói cái gì?!!! Bà muốn tụt quần tôi. Đồ, đồ biến thái!!!" Delano đỏ mặt lắp bắp.
Rõ ràng cậu hiểu chuyện đó Ozzy không khống chế được, tình huống đó dù là cậu cũng chẳng biết giải quyết thế nào cho thỏa đáng.
Nhưng Delano vẫn muốn kiếm chuyện với Ozzy, vẫn muốn đổ lỗi cho cô nàng. Vì chỉ khi nhìn thấy Ozzy nổi giận đến phồng mang trợn má, tức đến nổi hai má đỏ bừng lên như chú chuột hamster, cậu mới thấy thỏa mãn.
Đây hẳn là cảm giác khi gặp kẻ thù không đội trời chung. Delano nhận định.