Edit: Ryal
Giây phút Uông Thịnh nói câu "Cảm ơn bé cưng" kia, ý thức của Thi Hạ Dương mới dần dần quay lại.
Cậu bắt đầu cảm nhận được sự dính dớp trong lòng bàn tay, lồng ngực nóng rẫy đang áp sát vào mình, mùi hương kì quái tràn khắp cả căn phòng, và tiếng quạt trần ù ù không dứt.
Cậu chậm rãi nhìn sang người trước mặt, rồi nói: "Cái ** mẹ".
Vẻ mặt Uông Thịnh bình tĩnh vô cùng, hắn lui lại tựa lưng vào ghế mình, nhìn bàn tay vẫn còn dính tinh dịch của Thi Hạ Dương.
Thi Hạ Dương nuốt nước bọt, cậu thấy mình sắp chết mất thôi.
** má mình vừa làm gì ấy nhở?
Tai trái cậu vẫn còn đeo tai nghe, hai kẻ trong video cũng chưa xong việc.
Người nằm dưới vẫn cao giọng rên rỉ, mà kẻ nằm trên thi thoảng lại cảm thán: "Oh, fuck!".
Uông Thịnh hỏi cậu: "Có khăn giấy không?".
Thi Hạ Dương lắc đầu.
Uông Thịnh nhìn cậu, túm vạt áo Thi Hạ Dương lau tay.
Đến lúc phản ứng lạ, Thi Hạ Dương mới chửi: "** má cậu khinh tôi đấy à?".
"Cảm ơn". Uông Thịnh lau tay xong thì lễ phép nói vậy, rồi lại với tay xuống cặp sách mình, lôi một gói khăn ướt bên trong ra.
Thi Hạ Dương bất mãn: "Cậu có còn gì? Sao phải dùng áo tôi lau tay? Bệnh à?".
"Tay tôi ướt". Uông Thịnh đáp. "Toàn hàng của cậu bắn ra đấy".
"Cậu có ý gì? Chê tôi bẩn à?". Thi Hạ Dương tức điên lên, định giơ tay sang quẹt vào tay Uông Thịnh trả thù.
Kết quả là bị người kia túm lấy tay.
Uông Thịnh nhìn cậu với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-mong-xuan/226472/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.