Edit: Ryal
Uông Thịnh cũng hiểu chuyện phết.
Thi Hạ Dương nghĩ vậy.
Cậu cười, níu cổ hắn: "Được, không hổ là người đàn ông của tôi".
Uông Thịnh khẽ cười, cứ để cậu vừa níu ôm vừa đi tiếp, dọc đường nghe Thi Hạ Dương kể hết cái này đến cái nọ.
Cô chủ nhiệm không tìm Uông Thịnh, bà tự có logic của mình.
Không được gọi học sinh xuất sắc đến, không thể tạo áp lực trực tiếp lên người hắn, hơn nữa chuyện này cũng chẳng đáng để bà cố ý tìm tới Uông Thịnh, quá lãng phí thời gian và sức lực.
Tìm học sinh dốt trước, sau đó tìm phụ huynh.
Vì vậy Uông Sở Lương nhận được điện thoại của chủ nhiệm lớp.
Lúc ấy y đang ngồi trong tiệm, nghiêm túc làm một cái cốc – đó là quà sinh nhật của Lương Hiệt.
Sư huynh vừa về giúp y nhấc máy, bảo rằng cô chủ nhiệm của con y gọi y tới trường một chuyến.
Uông Sở Lương rất ít khi bị mời đến trường, nhưng giáo viên sẽ thường xuyên gọi cho y để thông báo tình hình học tập của Uông Thịnh hoặc bàn về ngôi trường tương lai mà con y nên đăng kí.
Uông Thịnh không hề để bụng mấy chuyện đó. Việc của con thì cứ để con tự đối mặt, y khua tay múa chân làm gì? Đó là cuộc đời của Uông Thịnh chứ không phải của y.
Nhưng nếu giáo viên chủ nhiệm đã gọi điện thoại phát "thiệp mời", y cũng không thể không đi được.
Uông Sở Lương rơi vào đường cùng, đành phải dừng tay sửa soạn, thay quần áo rồi tới trường con mình đang học.
Cô chủ nhiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-mong-xuan/1062029/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.