Thi Hạ Dương xua tay, nhặt thì nhặt đi, có tầng một thôi mà.
Nhóc đeo kính ngơ ngác nhìn cậu, rồi cười.
Thi Hạ Dương thầm nghĩ – thằng nhóc này cũng khá đáng yêu, cơ mà mắt nhìn chẳng ra gì.
Khổ thân.
Cậu cảm thán: quả nhiên ai cũng bị Thượng Đế cắn một miếng rồi mới được xuống nhân gian,ví dụ như mình này, cái gì cũng ổn trừ học tập.
Nghĩ đến đây, cậu lại nhớ Uông Thịnh về "làm đề vật lí".
"Chó, chó thật". Thi Hạ Dương lầm bà lầm bầm. "Tức chết mất".
Cậu sắp tức chết thật, chim chuột với người yêu trong giờ học kích thích biết mấy mà lại bị cắt ngang, càng nghĩ càng tức.
Thi Hạ Dương liếc nhóc đeo kính: "Cậu tức không?".
"Hở?".
"Tan học tôi giúp cậu đập nó!".
Thi Hạ Dương ra ngoài chuẩn bị gọi hội, đợi đến lúc tan học thì trùm bao tải cái thằng kì đà cản mũi kia mà đập cho một trận.
"Đừng đừng đừng!". Nhóc đeo kính nghe vậy thì hốt hoảng chạy theo kéo cậu lại. "Chuyện này tại tôi, cậu đừng đánh cậu ấy".
Lớp kính cũng chẳng che nổi ý cầu xin trong ánh mắt.
Thi Hạ Dương không hiểu.
Tuy việc nhóc đeo kính dùng bút người ta tự sướng cũng hơi quá đáng, nhưng đằng nào thằng kia cũng vứt rồi, nhóc đeo kính trộm nhặt bút về rồi bị phát hiện là phải ăn đánh, thằng này dám làm thế thì nhân phẩm ít nhiều gì cũng hỏng, sao đập một lần mà xong chuyện được?
Nhóc đeo kính nói: "Xin cậu đấy, đừng đánh cậu ấy".
Thi Hạ Dương bĩu môi: "Rồi".
Không đánh nữa.
Cậu gỡ tay nhóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-mong-xuan/1062016/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.