Yêu hay không yêu, cái chuyện này do một cậu trai mới mười bảy mười tám tuổi nói ra thì nghe vừa trịnh trọng lại hơi ấu trĩ.
Bao nhiêu người sống cả đời cũng chẳng biết "yêu" là gì, huống chi một cậu trai trẻ chưa bao giờ thực sự ngẩng đầu nhìn thế giới.
Nhưng trong thời đại người trưởng thành ngày càng không dám nói lời yêu, đám trẻ con chưa trải sự đời đâm ra lại coi trọng việc ấy hơn nhiều.
Thi Hạ Dương hoảng hốt tựa vào ngực Uông Thịnh, thấy tai mình như ù cả đi.
Cậu hỏi: "Cậu vừa nói gì đấy?".
Uông Thịnh không đáp, chỉ cúi xuống hôn cậu.
Sau một hồi kịch liệt, bao giờ họ cũng kết thúc theo kiểu dịu dàng ấm áp. Lúc đầu Thi Hạ Dương không quen kiểu thân mật mờ ám thế này, nhưng rồi cậu phát hiện mình ngày càng không chống cự nổi những khoảnh khắc kề cận ấy.
Thi Hạ Dương biếng nhác nằm ườn ra đó, mềm oặt mà dính dính nhão nhão, hưởng thụ những lần vuốt ve và cái hôn dịu dàng mềm nhẹ như đang an ủi của Uông Thịnh.
"Cậu đúng là không biết xấu hổ...". Hoàn hồn lại rồi, cậu mới bắt đầu cợt nhả. "Gọi ai là vợ đấy?".
"Cậu không biết xấu hổ trước mà". Uông Thịnh dùng tay đùa bỡn thằng em đã mềm xuống của Thi Hạ Dương, cười. "Có cần tôi đếm hộ xem cậu gọi chồng tổng cộng bao nhiêu lần rồi không?".
Thi Hạ Dương bĩu môi cười, khóe mắt mang vẻ quyến rũ yêu kiều.
"Tôi có gọi đâu, toàn là cậu gặp ảo giác đấy chứ".
Uông Thịnh chỉ nhìn cậu mà cười, nghe lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-mong-xuan/1062009/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.