Uông Thịnh đúng không phải người.
Thi Hạ Dương nghĩ: Lớp trưởng quả là lớp trưởng, lúc nào cũng trâu bò nhất.
Giờ còn chưa tan học mà hai người đã trốn trong rừng cây nhỏ mò háng nhau, xung quanh tĩnh lặng không một bóng người, kích thích biết mấy.
Thi Hạ Dương vừa vuốt vừa hỏi: "Sao hàng của cậu to thế?".
"To cho cậu hưởng". Uông Thịnh gần như đã đè lên người cậu, vừa thở dốc vừa ghé vào sát đôi tai đỏ bừng mà nói lời tục tĩu. "Thích không?".
Thi Hạ Dương hơi nuốt nước bọt, cậu không chịu đựng nổi một Uông Thịnh thế này.
Mới mười bảy mười tám tuổi, hắn học đâu ra cái thói ấy?
Sao gợi cảm dữ vậy?
"Tạm được". Thi Hạ Dương hơi hất cằm, hầu kết run run. "Cậu nhanh cái tay lên coi".
Uông Thịnh cười cười, bắt đầu tăng tốc độ ve vuốt thứ kia.
Chết mất thôi.
Cả hai cùng nghĩ vậy.
Mặt trời treo trên đầu, trốn giữa trường học, người khác thì học hành chăm chỉ, họ lại đi tuốt súng người ta.
Thế thì có công bằng không nhỉ?
Thi Hạ Dương bị chói không mở nổi mắt. Cậu chỉ có cảm giác như hai người đang cùng làm mồi lửa, đốt cho khu rừng này cháy rụi thành tro.
Điều Thi Hạ Dương không biết là lồng ngực Uông Thịnh đã cháy vì mình từ lâu lắm, nhưng kẻ phóng hỏa lại vô tư đến kì lạ.
Uông Thịnh nói: "Gọi lại thêm lần nữa xem nào?".
"Gì cơ?".
"Cái cậu viết ban nãy ấy". Hắn hơi cúi người đặt cằm trên vai Thi Hạ Dương, hai mắt nhắm chặt, hơi thở dồn dập.
Thứ kích thích hắn đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-mong-xuan/1062001/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.