Edit: Ryal
Thi Hạ Dương cười rũ rượi đến nỗi ngả người vào bồn rửa, dùng ngón tay móc túi áo sơ mi của Uông Thịnh: "Ôi chao, lớp trưởng giỏi quá à!".
Cậu cười đến độ khóe mắt đuôi mày đều nhướng cả lên, cố ý thì thầm: "Ngon thì đến đây, tôi sợ cậu chắc?".
Hai người đang nói chuyện thì có ai bước vào.
Uông Thịnh tỏ vẻ lạnh nhạt như chẳng có gì xảy ra, Thi Hạ Dương lại luống cuống quay đi vờ rửa tay.
Bầu không khí trở nên rất kì quặc. Vừa lúc người đi vào lại là bạn cùng lớp, cậu ta nhìn cả hai rồi cười: "Hòa khí sinh tài ha!".
Thi Hạ Dương sửng sốt một lúc mới hiểu ra, thằng này tưởng họ định bụp nhau!
Cậu cười mỉa: "Ai thèm hòa khí với cậu ta!", rồi vẩy nước trên tay, đi mất.
Uông Thịnh còn đứng tại chỗ, nghe bạn cùng lớp nói với theo: "Thằng kia nó thế đấy, đừng chấp nhặt".
Hắn cười cười, rồi cũng bỏ đi.
Thi Hạ Dương về lớp ngồi dãy cuối, chỉ huy người bên cạnh học từ đơn như chúa như vua.
"Cái này mà cũng không biết? Mày đi học làm gì nữa?".
Tên nhóc này giễu võ dương oai ghê thật.
Uông Thịnh nín cười về chỗ, vẫn nghe được tiếng cậu oang oang: "Chúng bây học từ vựng hết cho tao, mỗi ngày hai mươi từ, mai thầy đây kiểm tra từng thằng một! Sai một từ khao tao một que kem!".
Nhãi con này, Uông Thịnh dở khóc dở cười, học được mấy từ vựng trình độ căn bản đã bắt đầu lên mặt – đúng là tính tình con nít, vừa buồn cười vừa dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-mong-xuan/1061999/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.