Gia đình Thi Hạ Dương tan nát từ nhỏ, nhưng điều ấy cũng chẳng ảnh hưởng tới việc cậu là một cậu ấm được nuông chiều.
Không chịu được ấm ức, không chịu được đớn đau.
Hôm nay đã bị tét mông lại còn bị chọc mông, Thi Hạ Dương muốn trở mặt quá chừng.
"Uông Thịnh!". Cậu nghiến răng nghiến lợi, quay đầu nhìn hắn. "Đau!".
"Nhịn tí đi". Uông Thịnh hôn cậu một cái. "Lát nữa là ổn thôi".
Uông Thịnh chưa làm bao giờ, hắn cũng chẳng biết rốt cuộc lúc nào thì ổn, cuối cùng có ổn nổi không, nhưng làm gì có ai khai thật vào lúc này bao giờ.
"Thả lỏng nào". Hắn thấp giọng dỗ. "Bé cưng à, thả lỏng đi".
Dù sao Uông Thịnh cũng là một học sinh xuất sắc – hắn giải đề rất trâu bò, giải người cũng trâu bò. Hắn coi Thi Hạ Dương như một đề toán mới mẻ trước nay chưa từng gặp.
Nhưng Uông Thịnh chính là kiểu người càng gặp khó càng quyết tâm phá giải, mà còn nhanh chóng nắm được mẹo làm bài.
Ví dụ như – ở phòng riêng nơi quán net hôm nọ, hắn gọi Thi Hạ Dương là bé cưng, phản ứng của cậu cũng chẳng mấy rõ ràng nhưng lại bị thâu tóm rất chuẩn.
Uông Thịnh biết, nếu gọi cậu bằng cái tên ấy, cậu sẽ hưng phấn vô cùng.
"Bé cưng ơi, đừng kẹp chặt thế nữa".
Thi Hạ Dương cúi đầu, cậu cố hít sâu rồi thả lỏng. Cảm giác y hệt như hồi đi tiêm lúc nhỏ, lúc chị y tá bắt đầu bôi cồn tiêu độc là cậu đã căng thẳng rồi, đến khi mũi kim hạ xuống thì một bên mông và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-mong-xuan/1061980/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.