Mỗi cấp bậc là một cấp độ của thực lực, dùng để phân biệt trình độ tu luyện của mỗi người.
Người giống như tôi, mới vừa nhập môn, chính là “Đạo đồng”, có cảnh giới thấp kém nhất.
Mà Phong Tuyết Hàn, đã đạt tới cấp bậc đạo sĩ.
Về phần Độc đạo trưởng, Phong Tuyết Hàn cũng không nói rõ, nhưng nhất định là rất cao.
Hai chúng tôi trò chuyện rôm rả, trời cũng đã hừng sáng.
Từ cuộc trò chuyện với Phong Tuyết Hàn, tôi đã học được rất nhiều tri thức trong nghề mà trước đây tôi không thể hiểu được.
Lúc này, cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Cuộc nói chuyện giữa hai chúng tôi đã đột ngột kết thúc, chúng tôi quay đầu lại thì thấy người đến là sư phụ và Độc đạo trưởng.
Thấy là hai người, tôi và Phong Tuyết Hàn lập tức đứng lên.
“Sư phụ!” Hai chúng tôi từng người kêu một tiếng.
Sư phụ cùng Độc đạo trưởng nhìn lướt qua linh đường, liền nghe thấy sư phụ của tôi mở miệng nói: “Tiểu Phàm, tối hôm qua không có việc gì chứ!”
Tôi xấu hổ: “Sư phụ, tối hôm qua đã xảy ra chuyện!”
“Xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?” Sư phụ nghi hoặc, Độc đạo trưởng cũng nhìn sang đây.
Tôi cũng không chậm trễ, nhanh chóng kể cho sư phụ cùng Độc đạo trưởng về chuyện tối hôm qua thi thể của Văn tiểu thư đã xuất hiện việc nhìn chằm chằm vào xà nhà, cùng với mèo hoang đứng trên quan tài kêu vài tiếng, cuối cùng là thi biến.
Hai ông già nghe thấy, đều trợn mắt hốc mồm, lộ ra thần sắc kinh ngạc.
“Tiểu, Tiểu Phàm, con, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-minh-hon-co-vo-tre-la-ma/3900799/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.