Triệu Túc nghiêm mặt đáp: "Mẹ cứ yên tâm. Con tính sẽ đón cả người thân của nàng lên kinh, cùng nhau chăm sóc."
Ta lập tức ra hiệu cho Triệu Ngọc Thành bằng mắt: Ngươi còn không ra tay đi?! Mau làm loạn đi! Mau tìm cách đuổi ta đi đi chứ! Triệu Ngọc Thành thong thả bước tới, tựa vào người lão phu nhân, mở miệng cười nói:
"Tổ mẫu, phụ thân, dù sao thì con cũng chỉ nhận mỗi nàng ấy thôi. Sau này nếu còn ai muốn đưa nữ nhân nào khác vào phủ, con sẽ khóc lóc, ăn vạ, treo cổ, đuổi sạch không chừa một ai!"
Khoan đã! Sao lại khác với những gì đã bàn bạc trước vậy chứ!
10
Triệu Ngọc Thành đúng là chẳng thể trông cậy được!
Lão phu nhân vui mừng vô cùng, còn tính toán chuẩn bị hôn lễ cho ta với Triệu Túc.
Tới lúc đó, chuyện ta mạo danh thế nào cũng bị bại lộ.
Thay vì để mọi việc trở nên xấu hổ khó xử, chi bằng chính ta tự mình thú thật!
Vì vậy, ta ngoan ngoãn đến thư phòng của Triệu Túc để nhận tội.
Hắn nghe xong, vẫn bình thản viết thiếp cưới, miệng nhàn nhạt nói:
"Phu nhân cho rằng, ta đến người mình muốn cưới là ai cũng không rõ ràng sao?"
Ta ghé qua nhìn, chỉ thấy ba chữ to rõ ràng ngay giữa thiệp: ‘Tống An An’, ngay cả sinh thần bát tự của ta cũng được viết kỹ lưỡng.
Thanh Phong lại lặng lẽ bước vào, giọng nói lạnh tanh như gió mùa đông:
"Phu nhân vào phủ ngày đầu tiên, ám vệ đã lập tức gửi thư về Tây Bắc, tra rõ mọi chuyện về thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-luong-duyen/5016223/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.