Hai ngày sau, Dương đưa Mai Anh trở về nước.
Trong khoang hạng nhất, bàn tay to lớn của Dương nắm chặt lấy bàn tay mềm mại trắng mịn của Mai Anh như thế sợ buông tay cô ra sẽ lại để lạc mất nhau.
Mai Anh dựa đầu vào vai anh, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng hỏi:
- Tại sao lần nào em chăm chỉ học hành để có tấm bằng đại học là đều bị anh làm cho phải nghỉ học vậy nhỉ?
Dương cười cười trả lời cô:
- Ý trời đấy. Em không cần phải học, anh nuôi em cả đời là được rồi.
Mai Anh bĩu môi nói lại:
- Em không cần anh nuôi, em còn có cửa hàng nữa mà. Lần này về em phải chăm chỉ kinh doanh, không thể bỏ bê được.
- Anh không muốn cho em đi làm đâu… Nhưng nếu em thích, anh sẽ chiều theo ý em.
Nghe Dương nói vậy, cô vui vẻ hôn lên má anh một cái thật kêu, sau đó nói:
- Anh không sợ chiều hư em hả?
- Hư cũng chẳng sao, anh quản được em là được.
Người ta nói một người phụ nữ chỉ cần chọn đúng người đàn ông của đời mình thì sẽ chẳng cần phải lớn nữa. Mai Anh chính là người phụ nữ hạnh phúc đó.
Duyên phận của hai người tuy nghiệt ngã nhiều sóng gió, nhưng đến cuối cùng vẫn là kết thúc có hậu.
Dương quay sang đặt lên trán cô một nụ hôn, giọng nói quan tâm cưng chiều:
- Còn hơn mười hai tiếng nữa mới về đến nơi, em ngủ một tí đi.
- Em chưa buồn ngủ, khi nào mệt em sẽ ngủ sau.
- Vậy anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-voi-tong-tai-tan-nhan/869999/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.