Ngày hôm sau, đúng một giờ chiều Mai Anh đến bệnh viện Đà Nẵng.
Còn đang ngơ ngác đứng ở cổng bệnh viện, không biết phải làm gì tiếp theo, cô liền lấy điện thoại ra gọi cho số máy hôm qua. Đến hồi chuông thứ hai, đầu dây bên kia nhấc máy.
- Cháu chào chú ạ, cháu đang ở cổng bệnh viện, chú đã đến chưa ạ?
- Cháu đợi một tí nhé, tại tắc đường quá, tầm 5 phút nữa chú đến nơi rồi.
- Vâng ạ.
Đúng 5 phút sau, Mai Anh đang ngồi ở hàng ghế đá trong cổng bệnh viện, có một người phụ nữ đi đến trước mắt cô, theo sau là hai người đàn ông cùng với một cô gái nữa.
Cô ngước mắt lên nhìn bà, đối diện với ánh mắt cô là đôi mắt tràn nước của người phụ nữ. Tay bà run run, chậm rãi giơ lên muốn chạm vào khuôn mặt Mai Anh, nhưng cô lại né tránh.
Trước hành động đó của Mai Anh, bà không kiềm nổi sự đau lòng mà nước mắt rơi xuống.
Lúc bước xuống xe, bà đã nhìn thấy bóng dáng của cô ngồi đợi ở ghế đá. Không cần phải chứng minh gì hết, bà cũng có thể nhận ra được đó là đứa con gái đã thất lạc bao nhiêu năm nay. Bởi vì cô rất giống, rất giống với bà lúc nhỏ, cô lại phảng phất nét mặt giống Mai Diên, nên bà tin tưởng cô chính là con gái mình.
Ngay lúc này, Mai Anh cũng không hiểu tại sao trong lòng lại có cảm giác hồi hộp cùng ấm áp, nước mắt của cô cũng không biết vô thức rơi xuống từ bao giờ. Cô nghẹn ngào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-voi-tong-tai-tan-nhan/869961/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.