Chương trước
Chương sau
Sau khi Annie biết mình gây ra đại họa, liền bắt đầu tránh né mọi người, qua một thời gian, cô ta biết thù Lăng Vân vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại thì liền lặng lẽ mang theo hành lý đơn giản rời Pháp, quay về trú ngụ nhà Lưu An Vinh ở Đài Loan.
“Anh, làm sao đây? Cảnh sát Pháp đã hạ lệnh điều tra hung thủ gây tổn thương cho Thù Lăng Vân, nghe nói hiện tại người nhà Thù gia cũng mời thám tử tư, dốc sức truy xét xem hung thủ điều khiển ở phía sau.”
“Đừng sợ! Em cứ an tâm đợi anh ở đây, sẽ không ai nghi ngờ em. Chờ anh từng bước thôn tính tập đoàn Lượng Bích Tư xong, xem còn ai dám động tới một cộng lông măng của em.” Lưu An Vinh cười rất tà ác, rất đắc ý.
“Anh, thì ra là anh thực sự lén lút mua cổ phần của Lượng Bích Tư? Lần trước số tiền tổn thất trong dự án thu mua mảnh đất đó, có phải do anh động tay động chân hay không?”
“Không sai, khoản tiền lấy được từ dự án thu mua này, lọt vào túi anh ước chừng vượt qua mười triệu, đến bây giờ Thù Lăng Vân cũng không biết hắn đã tổn thất một số tiền lớn, còn tán dương năng lực của anh giỏi hơn so với Thù LăngQuân!” Lưu An Vinh cười một tiếng rất gian xảo.
“Em nghe nói trước mắt Thù Lăng quân đã tiếp quản vị trí tổng tài tập đoàn Lượng Bích Tư, hơn nữa em còn nghe nói, anh ta sắp phát hành một số cổ phần.”
“Chờ nghe em nói đã quá chậm! Trên thực tế, anh đã sớm thu mua được 30% cổ phần của Lượng Bích Tư, không lâu nữa, toàn bộ tập đoàn là của Lưu gia chúng ta rồi!”
“Anh, anh làm như vậy rất tốt, nhưng anh ngàn vạn lần phải đề phòng Thù Lăng quân, anh ta không phải kiểu người đơn giản.”
Annie nhận lấy điếu xì gà trên tay Lưu An Vinh, hút một hơi, sau đó ngồi vào ghế sa lon.
“Thù Lăng Quân? Hàaa...!” Lưu An Vinh cười lớn một tiếng, tiếp theo nói: “Nếu như là lão hồ ly Tony kia, anh còn có điều lo ngại; chứ là Thù Lăng Quân, nơi nào có phụ nữ, hắn liền chui vào đó, thành không được khí sau đúng á!”
Hai anh cao hứng bàn luận kế hoạch mưu đoạt tập đoàn Lượng Bích Tư, không để ý tới, bọn họ đã bị nghe lén.
Thì ra là ở tập đoàn Lượng Bích Tư, một số dự án buôn bán xảy ra vấn đề, Thù Lăng quân ở Pháp đã tiến hành một cuộc điều tra kỹ lưỡng, đã sớm tra ra là Lưu An Vinh đang âm thầm giở trò, có ý định mưu đoạt tập đoàn Lượng Bích Tư, cũng biết Annie ngang ngược tàn ác, tuyệt đối không có khả năng dễ dàng bỏ qua cho Thù Lăng Vân cùng Quách Khả Du.
Thời điểm Thù Lăng Vân gặp chuyện không may, Thù Lăng quân cố gắng bình tĩnh, cũng không có thông báo cho bất luận người nào, lặng lẽ mời thám tử tư theo dõi Lưu An Ny, quả nhiên, anh ta tìm được hai anh em Lưu gia mưu đoạt tập đoàn Lượng Bích Tư cùng chứng cứ họ lên kế hoạch giết người.
Mặt khác, từ máy nghe lén, thám tử tư đã nghe được kỹ càng cuộc đối thoại của hai anh em Lưu gia, ngay sau đó ghi âm cuộc đối thoại làm bằng chứng, gửi bằng đường hàng không cho Thù Lăng Quân đang ở Pháp.
Khi Lăng Quân ở Pháp nhận được tin, lập tức chuẩn bị bay đến Đài Loan, muốn cho anh em Lưu gia một sự vui mừng bất ngờ.
---------------
Hôm nay, Annie rất hài lòng đi dạo công ty bách hóa, cô ta đi tới một cửa hàng bán đồ trang sức, dừng lại trước tủ đang bày những chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.
“Chào mừng ghé thăm!”
Nhân viên phục vụ thấy Annie ăn mặc lòe loẹt như con bướm, ngay lập tức tìm mọi cách a dua nịnh hót, bởi vì khách hàng lớn tới cửa!
Annie đi vào không chút khách khí, vẻ mặt vênh váo đắc ý trước kia của cô ta không hề thay đổi ý, đặt mông ngồi lên một cái ghế da.
“Lấy chiếc nhẫn kim cương kia ra cho tôi xem một chút.”
Lưu An Ny sơn móng tay đỏ chót, hướng tới một chiếc nhẫn kim cương khoảng một Carat so sánh.
Hai nhân viên phục vụ đã sớm nhìn đúng là người phụ nữ tầng lớp thượng lưu giàu có, nếu không nhân cơ hội này kiếm chác ở cô ta một khoản, vậy thì muốn đợi đến năm nào tháng nào?
“Thưa cô, cô thật là tinh mắt, chiếc nhẫn kim cương này lá cái duy nhất trong tiệm chúng tôi, cô đeo nó lên, thật đúng là đẹp a! Cô nhìn xem, rất xứng với cô!”
Lưu An Ny bĩu môi, đem cái nhẫn đeo lên ngón tay, nhìn rồi nói: “Kiểu này có thịnh hành hay không?”
“Đây là phong cách thịnh hành nhất, cô đeo cái khác lên xem một chút, nhìn một cái là biết.”
“Đúng nha! Đúng nha! Đeo thêm mấy cái nữa, so sánh một chút, mới biết cái nào thích hợp với cô hơn.”
Một nhân viên khác liên tiếp cầm mấy chiếc nhẫn hướng ngón tay Lưu An Ny đeo vào, dù sao nói mấy lời phụ nữ thích nghe, thì tiền có thể rơi vào túi rồi.
Lưu An Ny nhìn hai chiếc nhẫn đeo trên ngón tay, so tới so lui, cảm thấy rất thích cả hai cái, liền hỏi:
“Bao nhiêu tiền?”
“Cộng lại mới có 130 vạn mà thôi.” Nhân viên cười hì hì nói.
“Mới 130 vạn thôi?” Lưu An Ny lơ đễnh nói, từ trong túi xách hiệu LV hạn chế lấy ra một thẻ tín dụng, ném lên bàn, “Không cần bỏ vào trong hộp, tôi trực tiếp đeo.”
Nhân viên vừa cầm thẻ tín dụng, lập tức cùng ngân hàng xác nhận, không bao lâu, nhân viênắc mặt vô cùng khó coi đi đến trước mặt của Lưu An Ny.
“Thưa cô, thẻ tín dụng này không thể dùng, là thẻ giả!”
“Thẻ giả? Làm sao có thể? Lưu An Ny tôi là một Thiên Kim Đại Tiểu Thư, làm sao có thể dùng thẻ giả?” Lưu An Ny vẻ mặt kinh ngạc nhìn nhân viên.
“Ôi! Chỉ nhìn trang phục của cô, đã sớm nên đoán cô làm ở khách sạn rồi, chỉ dùng một phần nhỏ thiên kim tiểu thư đã đánh lừa được người rồi!” Một nhân viên khác thấy thế, không khách khí chút nào coi cô ta như người làm ở khách sạn.
“Đúng nha! Cô đừng làm ra vẻ, nhìn xem trên người cô trên dưới đều là hàng hiệu, tôi nghĩ, nhất định tất cả đều là hàng giả! Tôi đã thông báo cảnh sát.”
Annie làm sao nuốt xuống được giọng điệu này, lập tức cùng nhân viên ầm ĩ một trận.
Nhưng, một chống lại hai, làm sao cô chống đỡ được?
Cô cầm điện thoại di động lên muốn gọi Lưu An Vinh, điện thoại di động lại bị cướp lại.
“Thật xin lỗi, mời cô đến sở cảnh sát một chuyến, chúng tôi nghi cô có liên quan đến nhóm người làm thẻ tín dụng giả.”
Chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một cảnh sát, lấy còng tay còng Annie lại.
“Tôi không phải trong nhóm người làm thẻ giả, tôi là công dân nước pháp!”
“Vậy thì cô bị tình nghi càng lớn, chúng tôi nghi ngờ những thẻ giả này chính là từ Pháp nhập vào, tốt nhất cô theo chúng tôi về sở cảnh sát đi!”
“Tôi không phải... Tôi muốn gặp luật sư...”
Annie quả thực là trăm miệng cũng không thể bào chữa, cô lập tức bị còng tay, giải về sở cảnh sát.
Trong sở cảnh sát, Annie vốn là muốn cầu xin cảnh sát để cô gọi điện thoại cho Lưu An Vinh, nhưng rất không may, mấy giờ trước Lưu An Vinh cũng bị một đám phần tử bất lương vây đánh, mặt mũi bầm dập bị cảnh sát bắt bớ, lý do là —— kẻ tình nghi xúi giục giết người chưa thực hiện được, mà Annie cũng là một trong những kẻ tình nghi.
Cũng trong lúc đó, chỉ thấy Thù Lăng Quân ung dung xuất hiện tại sân bay quốc tế..., đi lên chuyến bay đi Pháp.
-----------------
Bởi vì vấn đề thị thực, Quách Khả Du phải quay về Đài Loan, mặc dù cô hy vọng vẫn có thể ở bên cạnh Thù Lăng Vân, nhưng dù sao cô vẫn phải về Đài Loan thăm mẹ mình.
Rốt cuộc, mang theo tâm trạng nặng nề, cô một mình trở lại Đài Loan.
Nhưng, mỗi ngày cô vẫn hồn bay phách lạc như cũ, không ăn không uống, cả ngày canh giữ trước điện thoại, hy vọng có thể nhận được tin tức Thù Lăng Vân tỉnh lại.
Chỉ có điều, mỗi lần tiếng chuông vang lên, trong lòng cô luôn tràn đầy hy vọng nhận điện thoại, rồi lại đầy thất vọng cúp điện thoại.
Tiêu Tiểu mỗi ngày làm bạn bên cạnh cô, hai người thường đến các miếu thờ lớn cầu xin thần linh, xem bói, hy vọng thù Lăng Vân có thể gặp dữ hóa lành.
“Cậu phải chăm sóc mình cho thật tốt, dù sao, sức khỏe bản thân vẫn quan trọng hơn.” Tiêu Tiểu lo lắng nói.
“Tớ lại hy vọng có thể dùng sự khỏe mạnh cùa chính mình đổi lấy sự tỉnh lại của Lăng Vân.” Quách Khả Du tự trách nói.
“Tớ không cho phép nói hươu nói vượn như vậy, Thù Lăng Vân nhất định sẽ tỉnh lại, nhưng mà trước hết, cậu phải chăm sóc chính mình đã.”
Quách Khả Du hai mắt như vô hồn gật đầu, nhưng trong lòng cô lại không nghĩ như vậy, cô hướng về ông trời cầu nguyện, tình guyện dùng tính mạng của mình, đổi lấy một Thù Lăng Vân khỏe mạnh.
Tiêu Tiểu cảm thấy, Quách Khả Du cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp tốt, cô nên đi ra ngoài tìm một công việc để làm, như vậy có thể đánh lạc hướng sự chú ý của mình, cho nên, Tiêu Tiểu đề nghị, muốn Khả Du cùng cô đi lấy tin tức.
“Này... Tớ sợ tớ không thể làm được.”
“Cậu chưa từng thử qua, làm sao biết mình không thể làm được?” Tiêu Tiểu là một người nóng tính, mới vừa nói xong, liền đưa Quách Khả Du đến tòa soạn báo.”Nói đi là đi, đừng lãng phí thời gian.”
Đi tới tòa soạn báo, sau khi gặp Tổng Biên Tập, Tổng Biên Tập đưa cho Quách Khả Du một bản thảo công việc đã hiệu chỉnh, Quách Khả Du lặng lẽ nhận công việc.
Bây giờ cô chỉ muốn làm việc cho giỏi, kiếm chút ít tiền, qua Pháp thăm Thù Lăng Vân.
-----------------
Từng ngày lại trôi qua, Quách Khả Du mỗi ngày đúng giờ đi làm, cũng thường tình nguyện làm thêm giờ.
Cô hy vọng có thể lợi dụng công việc làm giảm bớt sự nhớ nhung Thù Lăng Vân, nhưng suy nghĩ của cô có vẻ quá ngây thơ rồi!
Cô không dám rơi nước mắt trước mặt mẹ mình, vì vậy, thường vào lúc đêm khuya yên tĩnh, cô núp ở trong chăn len lén khóc.
Hôm nay, Quách Khả Du cũng giống như thường ngày, tập trung tinh thần xem bản thảo, đột nhiên, cô hơi sơ ý làm bút bi rơi xuống đất.
Cô khẽ đẩy cái ghế ra một chút, cúi người xuống tìm bút bi, nhưng vì bút bi lăn xuống dưới gầm bàn, Quách Khả Du với tay để lấy, với mấy lần, cũng không lấy được.
Cuối cùng, cô dứt khoát quỳ người xuống, đưa tay với tiếp, thật vất vả rốt cuộc cũng nhặt được, cô đứng lên, lại cảm thấy trời đất quay cuồng, vội vàng tựa vào cạnh bàn.
“Khả Du, cô có mệt lắm không? Sắc mặt của cô tái nhợt quá, có cần gặp bác sĩ hay không?” Đồng nghiệp quan tâm dò hỏi.
“Không sao, tôi... Tôi...vẫn khỏe...” Lời nói còn chưa dứt, Quách Khả Du liền cảm thấy buồn nôn, cô vội vã lấy tay che lấy miệng, lảo đảo xông vào nhà vệ sinh.
Tiêu Tiểu vừa phỏng vấn tin tức về đi tới phòng làm việc, vừa lúc nhìn thấy Quách Khả Du lao vào nhà vệ sinh, cô không yên lòng, cũng đi vào theo.
“Khả Du, cậu làm sao vậy? Có phải ăn gì bị đau bụng hay không?” Tiêu Tiểu lo lắng hỏi.
Không bao lâu, Quách Khả Du từ nhà vệ sinh đi ra ngoài, sắc mặt tái nhợt khiến Tiêu Tiểu giật mình.
“Cậu có chuyện gì xảy ra thế? Buổi sáng không phải còn khỏe sao?”
“Vừa rồi... Tớ cúi xuống nhặt một cây bút bi, không biết tại sao lại như vậy, cảm thấy chóng mặt... Tớ...”
Nói còn chưa dứt lời, Quách Khả Du lạo lao vào nhà vệ sinh nôn mửa, nhưng không nôn không ra thứ gì.
“Nhất định là ăn đồ không sạch sẽ, tớ cùng cậu đi tới bác sĩ!” Tiêu Tiểu đỡ Quách Khả Du vì nôn ói nhiều đã trở nên kiệt sức.
“Không cần! Tớ nghỉ ngơi một chút là khỏe thôi, không cần đến bác sĩ...”
Quách Khả Du nhích người muốn đi tới phòng làm việc, đột nhiên, cô cảm thấy trước mắt là một màu đen, cơ thể từ từ mềm oặt dựa vào người Tiêu Tiểu.
“Khả Du, cậu làm sao vậy? Khả Du!” Tiêu tiểu vội vàng ôm chặt Quách Khả Du, một mặt hô to: “Ai tới giúp một tay, Khả Du ngất xỉu!”
Đồng nghiệp nghe tiếng chạy tới, ba chân bốn cẳng đem Quách Khả Du vào phòng làm việc ngồi dựa vào ghế.
“Tôi thấy nên tranh thủ thời gian đưa bệnh viện là thích hợp nhất.”
“Tôi cũng cảm thấy đi bệnh viện là thích hợp.”
Tiêu Tiểu không yên yên tâm về tình trạng sức khỏe của Quách Khả Du nên quyết định đưa Quách Khả Du đến bệnh viện...
---------------------
Quách Khả Du mê man nằm trên giường bệnh, mẹ cô lo âu ngồi một bên chăm sóc.
“Mẹ, con bị sao thế?” Quách Khả Du kiệt sức hỏi mẹ mình.
“Khả Du, con... con có thai!” Mẹ Quách lo lắng nói cho biết kết quả kiểm tra của bác sĩ.
“Con có thai?” Quách Khả Du có chút mờ mịt nhìn mẹ mình.
“Ừ.”
“Con mang thai đứa con của Lăng Vân...”
“Khả Du, con không thể sinh con!”
“Mẹ, tại sao con không thể sinh đứa bé này? Đây là máu mủ của Lăng Vân a!” Quách Khả Du không hiểu ý của mẹ mình.
“Khả Du, con nghe mẹ nói, bỏ đứa bé này đi, cho đến bây giờ Lăng Vân ngay dấu hiệu tỉnh lại cũng không có, chỉ dựa vào một mình con, thì không thể nào chăm sóc một đứa bé được! Ngoan, nghe lời mẹ, bỏ đứa bé này đi.” Giọng điệu mẹ Quách không giống như đang nói đùa.
“Không! Con tuyệt đối không thể bỏ đứa bé trong bụng con! Đây là quà tặng duy nhất Lăng Vân để lại cho con, con tuyệt đối không muốn bỏ đứa bé, con nhất định vì Lăng Vân mà sinh đứa bé này!” Quách Khả Du ý chí kiên định vuốt ve bụng của mình.
“Khả Du, Với tình hình hiện tại của nhà ta, căn bản không cách nào nuôi thêm một đứa bé nữa. Hơn nữa, cho đến giờ Lăng Vân vẫn hôn mê bất tỉnh, nó căn bản không cách nào chăm sóc được đứa bé trong bụng con, con phải nhìn nhận rõ sự thật!” Lời nói của mẹ Quách thật ra rất có lý.
“Con mặc kệ! Con nhất định sinh đứa bé này, con có thể tự nuôi sống con cùng đứa bé.” Quách Khả Du rơi nước mắt nói.
“Khả Du, nghe lời mẹ nói, bỏ đứa trẻ đi!” Mẹ Quách khăng khăng giữ ý kiến.
“Mẹ, mẹ để con suy nghĩ thật kỹ đã.”
Quách Khả Du nhắm hai mắt lại, cô tự nói với mình, bất kể dù khổ cực thế nào, cũng muốn sinh ra máu mủ của Lăng Vân.
“Mẹ, con muốn uống canh nóng, muốn ăn canh chua cay mẹ nấu.”
“Được, mẹ lập tức về nhà nấu, “ Mẹ Quách thấy con gái yêu cầu, bà đứng dậy, chuẩn bị về nhà nấu canh chua cay.
Trước khi đi, bà quay đầu lại nói: “Khi mẹ về, hãy suy nghĩ kỹ chuyện bỏ đứa bé, biết không?”
“Vâng, con biết rồi, mẹ.” Quách Khả Du hơi gật đầu một cái.
Mẹ Quách hài lòng rời phòng bệnh.
Sau khi mẹ cô rời đi, Quách Khả Du nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình. “Con à, dù cho khổ cực thế nào, mẹ nhất định sẽ sinh con ra an toàn.”
Quách Khả Du nhẹ nhàng thở dài, tháo hết kim truyền dịch, đứng dậy xuống giường, ghi lại một tờ giấy cho mẹ mình, bày tỏ ý muốn cô nhất định phải giữ cho được máu mủ của Lăng Vân.
Cô lặng lẽ rời bệnh viện, trong lòng chỉ muốn giữ được đứa nhỏ trong bụng, chứ thật sự cô chưa biết đi về đâu.
Cô nghĩ muốn qua Pháp nương nhờ cha mẹ của Thù Lăng Vân, nhưng hiện tại trên cô quần áo, giấy tờ tùy thân cũng không mang, chứ đừng nói là tiền để đi đến Pháp.
Cô mờ mịt đứng ở ngã tư đường nơi cô bị đụng xe với Thù Lăng Vân, nhìn ô tô qua lại mà ngẩn người.
“Lăng Vân, anh có nghe thấy em đang gọi anh không? Lăng Vân...”
Cô đột nhiên đứng trên đường la to, khiến rất nhiều người đi đường hoảng hốt, mọi người vô cùng kinh ngạc, ánh mắt khó hiểu, nhìn Quách Khả Du nước mắt ròng ròng.
Quách Khả Du căn bản không để ý tới bất cứ ai, cô vượt qua đường vạch dành cho người đi bộ, đi thẳng về phía trước lấy, không có mục tiêu, không có điểm đến, cứ mờ mịt đi tới trạm xe lửa, tùy ý mua vé, lên một chuyến tàu...
------------------
Khi mẹ Quách xách theo thức ăn nóng hổi trở lại bệnh viện, trên giường bệnh đã trống rỗng.
Mẹ Quách cho rằng Khả Du đi vào phòng rửa tay, bà gõ cửa phòng rửa tay, nhưng bên trong không hề có ai, bà lo lắng tìm chung quanh, cuối cùng mới phát hiện trên bàn có một tờ giấy ——
Mẹ, con thật xin lỗi, con nhất định vì Lăng Vân mà sinh hạ đứa bé này, xin mẹ tha thứ cho con bất hiếu...
Mẹ Quách ngây ngẩn cả người, tờ giấy trên tay rơi xuống đất.
Bà không thể nào tin nổi Quách Khả Du cứ không chào mà đi như vậy, con bé luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời, hiểu chuyện, sao bây giờ lại thay đổi hoàn toàn như thế?
Mẹ Quách không biết nên làm như thế nào, bà vội vội vàng vàng đến tòa soạn báo tìm Tiêu Tiểu nói chuyện.
Khi mẹ Quách nói cho Tiêu Tiểu biết Quách Khả Du có thai, lại bỏ bệnh viện đi rồi thì cô kinh ngạc không biết phải làm sao.
Cô vội vàng tìm kiếm khắp nơi, nhưng mọi nơi đều đã tới rồi cô cũng không nhìn thấy bóng dáng của Quách Khả Du.
“Hành lý tối thiểu con bé cũng không mang theo, con bé sẽ đi đâu đây? Con bé bây giờ là người đang có thai a!” Mẹ Quách khổ sở tự trách không dứt, “Vì lo lắng con bé sẽ khổ sở, nên mới khuyên bảo nó, sớm biết phản ứng của nó cương quyết như thế, mẹ không nên bắt nó bỏ đứa trẻ...”
“Mẹ Quách, đừng hoảng hốt quá, con tin Khả Du sẽ không tự sát đâu, cậu ấy yêu Thù Lăng Vân như vậy, tuyệt đối không có khả năng đang mang thai con của Thù Lăng Vân mà nghĩ quẩn.
Với cá tính kiên cường của cậu ấy, con nghĩ,cậu ấy nhất định sẽ trốn mình, trốn ở một nơi mà chúng ta không tìm được, nếu như vậy, chúng ta muốn tìm cậu ấy, sợ rằng sẽ rất khó khăn.”
Tiêu Tiểu là bạn nhiều nămdĩ nhiên hiểu rất rõ ràng tính khí của Quách Khả Du.
“Vậy phải làm thế nào? Mẹ thật sự vô cùng lo lắng cho nó, trên người nó không có quá nhiều tiền...”
“Mẹ đừng đau lòng quá, con sẽ tiếp tục tìm kiếm.”
“Mẹ với con cùng đi tìm.” Mẹ Quách không yên tâm nói.
“Mẹ Quách, mẹ cứ ở nhà đi, nếu có tin tức gì, con nhất định lập tức gọi điện thoại về thông báo cho mẹ biết.”
Tiêu Tiểu lo lắng ngoài trời nắng gắt, mẹ Quách sẽ không chịu nổi mà ngất.
“Này...”
“Mẹ hãy nghe con một lần đi! Con đi tìm tiếp.” Tiêu Tiểu cầm tay mẹ Quách an ủi.
“Ừ, con cũng phải cẩn thận, nếu có tin tức, nhất định phải lập tức cho mẹ biết.”
“Con nhất định.” Tiêu Tiểu đứng dậy rời đi.
Mẹ Quách nhìn bóng dáng Tiêu Tiểu đi xa dần, không khỏi oán giận chính mình.
Bà không nên yêu cầu Khả Du bỏ đứa bé, bây giờ bà chỉ mong chờ con gái có thể bình an trở về.
--------------------
Tiêu Tiểu tìm khắp những nơi Quách Khả Du có thể đi, chờ đợi kỳ tích có thể xuất hiện, nhưng cho dù cô có tìm thế nào cũng không thấy tung tích của Quách Khả Du.
Cô cũng nhờ tòa soạn đăng báo trên mục tìm người, hy vọng Quách Khả Du có thể nhìn thấy.
Tuy nhiên, Quách Khả Du giống như bóng chim tăm cá, không ai biết tung tích của cô.
Mẹ Quách ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, Tiêu Tiểu ngày ngày đến Quách gia an ủi, làm bạn với mẹ Quách.
------------------------
Quách Khả Du lên tuyến xe đi Đài Đông, hai mắt cô vô hồn nhìn cửa sổ xe, nhưng không có chút tâm trạng nào thưởng thức cảnh sắc bên ngoài.
“Mẹ, con xin lỗi, tha thứ cho con bất hiếu.” Mặt cô tái nhợt, miệng khẽ thì thầm.
Không biết trải qua bao lâu, cô mơ màng ngủ, khi cô bị tiếng lao đánh thức thì xe lửa đã đến trạm cuối —— Đài Đông.
Cô theo lữ khách xuống xe, đây là một nơi hoàn toàn xa lạ, cô có chút hốt hoảng, lo sợ, nhưng cô vẫn phải đối mặt.
Cô tìm một nhà trọ tiện nghi một chút để ở, cô ngồi ở trên giường, cầm điện thoại lên, nhấn số điện thoại gọi về nhà nhưng ngay sau đó cúp điện thoại.
“Không! Không thể để cho mẹ biết hành tung của mình! Nhưng...”
Nghĩ đến mẹ có thể sẽ ép buộc cô bỏ đứa bé lần nữa, nước mắt của cô lại không kiểm soát được rơi xuống.
“Lăng Vân, anh hãy nói cho em biết, em nên làm thế nào? Em nên làm thế nào?” Cô bất lực khóc thất thanh.
Không biết khóc bao lâu, cộng thêm đi đường mệt mỏi, cô mệt mỏi mơ màng ngủ...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.