Edit: Tin
Beta: Chiêu Chiêu
Thẩm Độ không bị ép khô, nhưng Diệp Nam Kỳ lại kiệt sức, bị dỗ nói lời mặt đỏ tai hồng, mới có thể "thở dốc". Sau khi được "rửa sạch" thì được Thẩm Độ ôm về giường, sắc mặt của anh liền trầm xuóng, đưa lưng về phía Thẩm Độ không chịu xoay người lại.
Thẩm Độ cũng không vội, ôm lấy eo anh, đầu gối dễ dàng tách hai chân anh ra mà chen vào, chậm rãi cọ xát một lát, thấp giọng nói: "Xác định muốn đưa lưng về phía anh?"
Eo Diệp Nam Kỳ hơi mềm nhũn ra, tự hỏi một lúc lâu mới rầu rĩ quay lại.
Thẩm Độ rất thích mặt đối mặt ôm anh, nhẹ ngửi ở cần cổ anh một chút, nói: "Muốn anh dỗ à?"
"....." Diệp Nam Kỳ run lên, nổi da gà, đẩy đầu hắn ra, "Anh coi em là cô gái nhỏ chắc?"
"Em có là cô gái nhỏ thì anh cũng thích." Thẩm Độ nói, lại ôm anh, "Ngủ đi, đừng nghĩ nhiều cho phiền lòng, chuyện gì cũng có cách giải quyết."
Ban đêm yên tĩnh, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng lá cây sàn sạt lay động bên ngoài, bên trong phòng chỉ còn tiếng hít thở nhẹ nhàng, chậm chạp.
Diệp Nam Kỳ nhích vào trong ngực của Thẩm Độ, nghe tiếng tim đập hữu lực của hắn, từng nhịp từng nhịp, biến nó thành một bài hát ru, lẩm bẩm nói một câu.
Đuôi lông mày Thẩm Độ khẽ nhúc nhích: "Cái gì?"
Diệp Nam Kỳ nhắm hai mắt: "Ngủ. Đã trễ thế này, nếu trọc em thì em sẽ không cần đến anh."
Thẩm Độ không nói thêm gì nữa, ôm lấy anh, nhẹ nhàng xoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-voi-tinh-dich-ket-hon-cung-tinh-dich/1320502/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.