Editor: Nguyên Kim
Beta: Lan Lan
Diệp Nam Kỳ sửng sốt.
Thẩm Độ là muốn ngả bài sao?
Anh vô tình làm Thẩm Độ bị cuốn vào phong ba này, im lặng một lát, quyết định vờ như bình thường, hỏi: "Cậu nói cái gì?"
Thậm Độ tức giận đến muốn gõ đầu Diệp Nam Kỳ: "Còn giả ngu?"
"Thẩm Độ." Diệp Nam Kỳ tự hỏi, chậm rãi nói. "Chuyện này không liên quan đến cậu, cậu không có quyền quản!"
Anh nói xong, không chờ Thẩm Độ nói chuyện, lập tức ngắt điện thoại, thuận tay kéo Thẩm Độ vào danh sách đen, mở máy tính ra tìm kiếm.
Tuy ngón tay linh hoạt bấm máy, nhưng ánh mắt lại có chút mờ mịt.
Dù chỉ một chút, một chút thôi, anh cũng không muốn Thẩm Độ biết chuyện của anh, cho dù biết cũng phải làm như không biết mới đúng.
Nếu không những khoan dung và chăm sóc của Thẩm Độ đối với anh không phải là đang thương hại anh sao?
Ngón tay Diệp Nam Kỳ khẽ giật, cuối cùng siết lại thành nắm đấm, mắt đảo qua màn hình máy tính, có điều lại không thể tập trung nổi
Anh giống như một kẻ cô đơn trong đêm tối, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng, anh không hy vọng luồng sáng này nhìn thấy anh sợ hãi mà sinh ra chán ghét.
Đặc biệt luồng ánh sáng này còn là Thẩm Độ.
Sau khi ngắt cuộc gọi kia, liên tục một thời gian Thẩm Độ cũng không liên lạc với Diệp Nam Kỳ.
Diệp Nam Kỳ kìm nén cảm xúc, làm việc như bình thường, ngẫu nhiên sau khi chụp ảnh sẽ ra ngoài ăn khuya liền mời tên nhóc kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-voi-tinh-dich-ket-hon-cung-tinh-dich/1320464/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.