Nước canh trộn lẫn nhiều loại gia vị vừa vào miệng liền xộc lên mùi vị chua, xen lẫn vị đắng của mù tạt.
Nhan Hoan chỉ nhấp một ngụm, dạ dày liền xuất hiện cảm giác buồn nôn, trong bụng sóng cuộn biển gầm, không nhịn được muốn nôn ra.
Cô ôm ngực, cúi người nôn vào thùng rác, Thẩm Hạo Dục thấy sắc mặt đau khổ của cô, hai ba bước liền đi tới bên cạnh cô, giơ tay vỗ vỗ lưng cho cô.
Nhan Hoan mặc kệ trong oán giận anh, giơ tay nắm lấy cánh tay anh, thúc giục: "Nước... Rót cho tôi ly nước."
Nghe vậy, Thẩm Hạo Dục liền cầm cốc đến máy lọc nước rót một cốc nước đầy đưa cho cô.
Nhan Hoan nhận lấy, gấp gáp ngẩng đầu lên uống hết sạch không chừa lại một giọt, vị đắng trong miệng giảm bớt, Nhan Hoan có cảm giác như được sống lại làm người.
Thẩm Hạo Dục cầm lấy ly nước trông rỗng trong tay cô, hỏi: "Có ổn không?"
Không ổn lắm, cô lớn chừng này tuổi rồi, từ trước tới nay chưa từng ăn loại canh kinh tởm như vậy, nghĩ đến lúc nãy Thẩm Hạo Dục không chớp mắt uống hết một bát canh, ánh mắt Nhan Hoan nhìn Thẩm Hạo Dục tràn đầy kính nể, cũng có chút nghi hoặc.
Tại sao anh ta không có chút xíu phản ứng gì cả? Chẳng lẽ anh không có vị giác sao?
"Anh thật sự cảm thấy canh này ngon à?" Nhan Hoan không nhị được hỏi.
Thẩm Hạo Dục cúi xuống, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm mặt cô, cười nhẹ một tiếng, nhẹ giọng nói: "Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-truoc-ngot-ngao-sau/2672671/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.