Dù tạm thời không nhìn thấy gì nhưng Phó Vãn cũng chẳng hốt hoảng, cậu có lòng tin tuyệt đối với Tề Diệp.
Không ngoài dự đoán, sau khi cậu loạng choạng mấy bước, bàn tay man mát của anh chỉ đặt trên eo cậu một tí thôi là bỏ ra ngay. Cảm giác mơn trớn nhè nhẹ làm Phó Vãn thấy hơi ngứa, nhưng cậu cũng không tránh đi mà chỉ duỗi tay nắm lấy cánh tay rắn chắc của Tề Diệp: "Anh à?"
"Anh cởi ra giúp em, em đứng yên nào." Giọng của Tề Diệp từ trên đỉnh đầu truyền xuống.
Da đầu có cảm giác bị kéo rất nhẹ, Tề Diệp cẩn thận gỡ tóc cậu ra khỏi phéc mơ tuya, động tác của anh vô cùng dịu dàng.
Vốn dĩ Tề Diệp muốn nhìn thẳng nhưng mà người trước mặt đứng ngoan quá, áo sơ mi của cậu còn bị vén lên một góc, trên đầu ngón tay anh vẫn đọng lại xúc cảm ban nãy...
Tựa như chạm vào một dải lụa trắng thượng hạng vậy.
Anh không để nào dằn xuống suy nghĩ, liệu rằng anh miết mạnh hơn một chút thì trên dải lụa trắng này có nở rộ những cánh hoa đào đỏ thắm hay không?
Động tác trên tay anh thoáng dừng lại, anh ý thức được rằng những dục vọng mình không dám nói ra thành lời đã đi sâu vào từng hành động nhỏ mất rồi.
"Xong." Anh đẩy Phó Vãn ra.
Phó Vãn đã thoát khỏi cái áo, cậu mặc bừa áo sơ mi lên người, bước chân trần trên thảm lông, chạy đến trước giương xem mình có bị rụng tóc không. Trong nhận thức của cậu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-thoa-thuan-tham-gia-la-duoc/2519691/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.