「 Y Y, nghe nói cậu cùng tổng tài phu nhân của『 Viện khoa học kỹ thuật 』trùng tên trùng họ, đây là thật vậy chăng?」
「 giống nhau đều kêu Trử Y Y, mệnh làm sao có thể kém nhiều như vậy nha?」
「 chính là a, một người gả cho tổng tài làm phu nhân, một người lạivất vả công tác trợ giúp gia đình, cậu cảm thấy thực bất bình, rất muốnchùy tâm can nha?」
「 chùy tâm can cũng vô dụng, đây là số mệnh.」
「 nói đúng vậy.」 lúc ấy Xa Chinh Huân tuy rằng dùng mệnh lệnh「 lập tức 」, nhưng bọn họ vợ chồng vẫn là chậm nửa bước.
Theo như lời lão công, Ngụy Danh Diệu vừa được biết thân thế của côsau, lập tức liền gọi điện thoại đến công ty「 Sang Dị 」 đi oán giận, bọn họ căn bản không kịp ngăn trở.
Việc đã đến nước này, bọn họ chỉ có thể liều mình nghĩ ra một cáibiện pháp mất bò mới lo làm chuồng, phải kêu Ngụy Danh Diệu lại gọi điện thoại tới, nói hắn vừa rồi là nói giỡn, cô chính là cùng bọn họ tổngtài phu nhân trùng tên trùng họ mà thôi. Bởi vì quá khéo, hy vọng 「 Sang Dị 」 không cần để ý chuyện đùa nhỏ này.
Bởi vì không xác định biện pháp này rốt cuộc có hữu hiệu hay không,cho nên trên đường quay về công ty, Trử Y Y hoàn toàn là mang theo mộtcảm giác không yên bất an cùng sợ bị thương tổn tâm mà đi, bước đi thậtnặng nề.
Tuy rằng cô vào công ty còn chưa đến một tháng thời gian, nhưng cùngđồng nghiệp trong lúc đó ở chung tám chuyện, cô thật sự sợ hãi bị bọn họ châm chọc khiêu khích đối đãi nha!
May mắn, khi cô trở lại công ty, mọi người phản ứng dường như là hoàn toàn tin Ngụy Danh Diệu là vui đùa thuyết, hảo gia ở.
Nghe đồng nghiệp ngươi một lời ta một câu bình luận, cô thủy chunglấy mỉm cười làm như trả lời, sau đó mọi người nói chuyện phiếm trongchốc lát sau, liền đem chuyện này quăng đến sau đầu, chưa từng nhắc lại. Thật là có kinh vô hiểm.
Trở lại chỗ ngồi, bởi vì hứa hẹn qua nhất định sẽ gọi điện thoại nóicho người nào đó kết quả, Trử Y Y lập tức trước tiên mượn điện thoại gọi cho anh, miễn cho Xa Chinh Huân người kia không kiên nhẫn, nhịn khôngđược lại gọi cho chính mình, sau đó không cẩn thận liền tiết lộ thân thể của cô.
「 uy, là em. An toàn vượt qua, nói với anh một tiếng.」 điện thoại vừa thông suốt, Trử Y Y lập tức nói.
「 Vậy sau khi tan tầm anh tới đón em.」
「 Ui? Vì sao?」 Cô ngây người một chút, phản xạ tính hỏi anh.
「 không phải đã nói buổi tối cùng anh về nhà sao?」
「 Em nào có nói như vậy?」
「 Em nói nếu làm cho quan hệ của chúng ta sáng tỏ thì cũng đừngtưởng, nhưng chúng ta quan hệ không có cho sáng tỏ không phải sao?」
「 nhưng là em lại không có đáp ứng anh nha.」
「 ý tứ chính là mặc kệ có hay không cho sáng tỏ cũng không về ư?」
Anh trong giọng nói không có hảo ý ý tứ hàm xúc, làm cho Trử Y Y vừanghe thì biết anh nói những lời này là ý tứ gì. Anh thế nhưng lại cố ýlấy chuyện này đến uy hiếp cô!
「 Anh không thể như vậy ti bỉ.」 Cô đè thấp âm lượng, nghiến răng nghiến lợi nói.
「 Anh cũng không muốn nha, nhưng là con rất nhớ em, em biết không? Lão bà.」 uy hiếp bất thành, anh sửa bài đánh sang thân tình.
Nhắc tới con, Trử Y Y liền cảm thấy lòng chua xót. Cô chuyển ra ngoài ở một mình cũng đã hơn một tháng, kết quả là đứa con bất hiếu kia lạingay cả điện thoại cũng chưa từng gọi cho cô.
Không có mẹ ở nhà quản đông quản tây tiểu tử kia đại khái mỗi ngày đều vui vẻ giống như thần tiên đi?
「 Con ngay cả điện thoại cũng chưa từng chủ động gọi cho em, làm saocó thể nhớ em đây?」 không nghĩ lộ ra chính mình thương tâm, cô chỉ cóthể đánh trống lảng.
「 không gọi điện thoại là vì con đang tức giận, đang giận lẫy. Embiết không? Đi hơn một tháng tới nay, con cơ hồ cũng không để ý đếnanh.」
「 cái gì? Đây là thật vậy chăng?」 Trử Y Y kinh ngạc hỏi, trong lúc nhất thời đã quên chính mình đang ở nơi nào.
「 làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?」 Đồng nghiệp ngồi ở đối diện cúiđầu làm việc khi nghe thấy tiếng cô kêu lên, bỗng nhiên ngẩng đầu lên,nhìn về phía cô hỏi.
「 không có gì.」 cô nhanh chóng lắc đầu, sau đó lại lần nữa nhỏ giọngnói điện thoại với người ở đầu bên kia:「 Tan tầm sau em sẽ gọi lại choanh.」
Nói xong, cô vội vàng cắt đứt điện thoại, làm bộ đang thật sự xử lýcông việc ở mặt bàn, trong óc lại hiện lên tất cả những lời lão công vừa nói.
Con sở dĩ vẫn chưa gọi điện thoại cho cô, là vì đang giận cô, đang dỗi cô?
Đây là thật vậy chăng? Hay là anh muốn cô về nên nói vậy?
Còn có, con thật sự cũng không để ý đến ba ba sao? Đã qua hơn mộttháng, bài tập cùng sổ liên lạc là ai giúp con kiểm tra, kí tên ? Nên sẽ không là Lí lái xe hoặc Trương tẩu đi?
Mặc kệ có phải hay không, con bất hòa ba ba nói chuyện chính là không đúng, nó làm sao có thể như vậy đâu?
Không được, xem ra cô đêm nay thật sự phải về nhà một chuyến, muốnlàm rõ ràng hết thảy rốt cuộc là thật là giả, nếu là thật, trong óc conlà đang suy nghĩ cái gì?
Thật sự là càng nghĩ càng lo lắng nha!
Tìm được xe đang chờ mình ở ven đường, Trử Y Y rất nhanh bước lêntrước, mở ra cửa xe, nhanh chóng ngồi vào trong xe lại đem cửa xe đónglại, động tác hành văn liền mạch lưu loát.
Hẳn là không có bị đồng nghiệp trong công ty thấy đi? Cô nhanh chóngnhìn một chút ngoài cửa sổ xe cảnh vật mỗi một góc, may mắn không pháthiện gương mặt nào quen biết cả, thế này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
「 Em bộ dáng quả thực tựa như cùng lão công yêu đương vụng trộm nha,anh thật sự có như vậy ám muội sao?」 nhìn mỗi một động tác cùng phản ứng của cô Xa Chinh Huân nhịn không được nói.
Cô tức giận lườm anh một cái, cố ý nói:「 Đúng.」
「 Em còn muốn làm thương tâm anh sao, lão bà?」
「 Anh nếu không lái xe, như thế này cảnh sát giao thông sẽ tới đây viết hóa đơn phạt.」
Thật sự là một người để cho người ta không chống đỡ lại mà. Xa Chinh Huân chỉ có thể cười khổ đem xe lái đi.
「 Lúc trước những lời anh nói trong điện thoại đều là thực phải không?」 Đi được không bao lâu, Trử Y Y quay đầu hỏi anh.
「 Em muốn nói là cái gì?」
「 Chuyện của con, con thật sự cũng không bắt chuyện với anh sao?」 Cô nhíu mày khinh túc, trên mặt có lo lắng.
「Dường như vậy.」
「 Vậy sổ liên lạc của con đâu? Nó cũng chưa đưa cho anh ký sao?」
「 có, nhưng đều là đặt ở trên bàn phòng khách, sau đó chờ anh ký rồi, sáng sớm hôm sau nó tự động nhét vào cặp rồi đi học.」
「 Anh không phải vẫn là mỗi ngày đều tăng ca đến nửa đêm mới về nhà,cho nên con mới có thể đem sổ liên lạc đặt trên bàn ở phòng khách đấychứ?」 cô hỏi anh.
「 không có.」
「 thật vậy chăng? Vậy anh bây giờ mấy giờ về nhà? Chín giờ? Mười giờ? Hay là 10 giờ rưỡi?」 Cô hoài nghi nhìn anh một cái, nhịn không được ngữ mang khinh phúng hỏi.
Xa Chinh Huân nghe vậy, không khỏi thở dài một hơi,「 Anh mỗi năm qua đều thường xuyên tăng ca về muộn, thực xin lỗi, lão bà.」
Không nghĩ tới anh đột nhiên nói như vậy, Trử Y Y ngây ngẩn cả người.
Cô trầm mặc một chút, mới thong thả mở miệng nói:「 Em kỳ thật cũngkhông có trách cứ gì anh, bởi vì em biết anh cũng là vì cái nhà này, mới có thể vất vả như vậy công tác.」
Xa Chinh Huân trầm mặc nghe, biết lão bà trong lời nói hẳn là còn chưa nói xong.
「 chính là,」 Cô quả nhiên tiếp tục nói,「 em vẫn nghĩ sẽ chờ anh kiếmtiền đủ để cho chúng ta một cuộc sống tương đối an nhàn, thậm chí bâygiờ còn có vẻ giàu có hơn so với những người bình thường một chút, dầndần anh sẽ có chừng có mực, không nghĩ tới sự thật lại tương phản, anhcàng làm càng tham công tiếc việc, việc nhiều đến mức cơ hồ như là đãquên sự tồn tại của hai mẹ con em.」
「 Anh chưa bao giờ quên hai mẹ con, chính là bởi vì có sự tồn tại của hai mẹ con, anh mới có thể như vậy liều mình công tác kiếm tiền, nghĩrằng muốn cho hai mẹ con em những điều tốt nhất.」 Anh nói.
「 nhưng là anh đã quên hỏi mẹ con em, cái mà mẹ con em muốn nhất làcái gì.」 nhìn anh góc cạnh rõ ràng, ngũ quan lập thể sườn mặt, cô thảnnhiên nói.
Xa Chinh Huân đột nhiên không còn gì mà chống đỡ.
「 Hai mẹ con em muốn nhất là cái gì?」 tuy rằng trải qua thời gian này tự mình kiểm điểm, anh đại khái đã có thể biết đáp án, nhưng vẫn muốnnghe cô nói ra.
「 một lão công có thể đúng giờ tan tầm về nhà ăn cơm chiều, một ba ba có thể tranh thủ những ngày nghỉ ngơi mang con nhỏ đi chơi, một nam chủ nhân có thể ở cùng lão bà và đứa nhỏ ở chung thời gian lâu một chút.」
「 Anh là vừa là một người chồng vừa là một người cha thất bại đúnghay không?」 nghe xong cô nói những lời này, Xa Chinh Huân cười khổ hỏi.
「 Em không biết, nhưng ở trong mắt người khác, anh vẫn là một trăm điểm.」
「 nhưng ở trong mắt em thì sao?」
「 trước kia cũng từng một trăm điểm.」 Cô do dự một chút, nói cho anh.
「 hiện tại thì sao? Năm mươi chín điểm cho thất bại, cho nên em mớicó thể nói muốn ly hôn.」 đây không phải hỏi câu, mà là câu khẳng định.
Trử Y Y đột nhiên trầm mặc xuống.
Cô rất muốn nói cho anh đây không phải là lỗi của anh, là do cô rấtkhông biết chừng mực, bởi vì mọi người đều nói như vậy. Nhưng là nếukhông phải bởi vì anh làm cho cô cảm thấy hư không tịch mịch, làm cho cô có nhiều lắm thời gian miên man suy nghĩ, cô như thế nào ai oán đếnmuốn ly hôn đâu?
Cho nên, anh thật sự không có sai sao?
Vợ chồng trong lúc đó sẽ có cãi cọ, sẽ có ở riêng, sẽ có ly hôn,tuyệt đối không phải vấn đề từ đơn phương, nhất định là do hai người đều có sai. Ngay cả việc lão công gặp người khác ở ngoài, hay lão bà hồnghạnh ra tường loại chuyện này, đang trách tội phản bội, hoặc là đồngthời là bị phản bội giả cũng phải suy nghĩ một chút chính mình vì saokhông giữ được nhân tâm người kia.
Cô nhất định là làm cái gì, hoặc không có làm cái gì, mới có thể làm cho sự tình diễn biến thành như vậy.
Cô vẫn đều là nghĩ như vậy.
Giống như cô, trước kia chỉ đem con trai cùng bệnh tình của mẹ chồngđặt lên trọng tâm, đối với việc anh ham mê công việc thời gian làm việcngày càng dài cũng không có dị nghị hoặc khuyên bảo kịp thời, sau naykhi muốn ngăn lại cũng không biết nên như thế nào mở miệng, cho dù là có nói ra, thì lời cô nói lại làm cho anh cảm tưởng vấn đề không hề nghiêm trọng, không cảm nhận được cuộc hôn nhân của bọn họ đã xảy ra vấn đề,cũng sắp va phải đá ngầm rồi.
Cái sai của cô là đã không đúng lúc kịp thời mà nói cho anh, thái độvà phương pháp cũng không đúng, cho nên mới xảy ra cục diện vợ chồng ởriêng như ngày hôm nay.
Đương nhiên, cô cũng có thể trở về nhà và chấm dứt cục diện này,chẳng qua là cô vẫn cần thời gian để tìm được trọng tâm trong cuộc sốngcủa chính mình, cô cần thay đổi. Nếu không cứ như vậy cùng anh trở về,cô sợ về sau nếu lại phát sinh cùng loại vấn đề, bọn họ liền thật sự sẽlấy ly hôn để giải quyết.
Bởi vì trâu dắt đến Bắc Kinh thì vẫn là trâu…… Đến lúc đó hậm hực thương tâm cô nhất định sẽ nghĩ như vậy.
Cô rất hiểu biết chính mình, cho nên cuộc sống nhất định phải thayđổi, không phải anh thay đổi mà chính là cô cũng thay đổi, nhất địnhphải có điều thay đổi mới được.
「 nếu em trả lời nói đúng, anh liệu có thể không tức giận không?」 Trử Y Y thong thả mở miệng.
「 nếu tức giận có thể làm cho em lập tức trở về, chấm dứt tình trạngvợ chồng ở riêng này thì tốt. Nhưng có được không?」 Trong giọng nói củaanh có mạt bất đắc dĩ, nhưng cũng không có phát hỏa.
「 thực xin lỗi…… 」
「 không phải lỗi của em, là do anh xem nhẹ ý tưởng cùng cảm thụ củaem, cho nên hiện tại đang chịu nhận trừng phạt thích đáng.」 đối với sựgiải thích của cô, Xa Chinh Huân chính là tự giễu nói.
「 thực xin lỗi.」 Cô lại nói.
Anh lắc đầu, thay đổi đề tài,「 trước khi tới đón em, anh đã gọi điệntrước về nhà, bảo Trương tẩu nói với tiểu Kiệt mẹ đêm nay sẽ về nhà.」
「 Tiểu Kiệt có phản ứng thế nào?」
「 Trương tẩu nói nó nghe xong sau, cái gì cũng không nói chỉ im lặngtrở về phòng. Cho nên, nếu con có phản ứng khác thường, hoặc là đối đãivới em bằng thái độ rất lạnh đạm, em cũng đừng thương tâm.」 Anh nóitrước với cô để cô dự phòng.
「Con thật sự đang giận em?」
「 chính xác là giận cả hai chúng ta. Hơn nữa con giận anh còn nhiềuhơn so với giận em, bởi vì nó tựa hồ cho rằng là do anh đuổi em đi,không cho em ở cùng gia đình nữa.」
「 Anh hãy giải thích với con đây là lựa chọn của em」
「 Em nghĩ rằng một đứa nhỏ mười tuổi có thể hiểu được ý tưởng cùng tình cảnh của người lớn sao?」
「 Tiểu Kiệt rất thông minh.」
「 nhưng vẫn là một tiểu hài tử cần một mẹ ở bên người.」
「 Anh là đang trách em sao?」 tâm như bị cái gì đâm một chút, sắc mặt cô có chút thay đổi.
「 Anh không có ý tứ này, chính là hy vọng em ít nhất những ngày nghỉcó thể về nhà ở, quan tâm một chút con chúng mình.」 Xa Chinh Huân uyểnchuyển nói.
Mục đích của anh chính là hy vọng lão bà có thể về nhà, như vậy bọnhọ vợ chồng mới có thể có nhiều thời gian ở chung, như vậy anh mới cóthể làm cho cô tận mắt thấy sự thay đổi cùng cố gắng của chính mình,tiến tới chấm dứt loại tình trạng ở riêng này.
Nhưng là anh căn bản không nghĩ tới, khi anh nói ra hai chữ「 quan tâm 」này, cũng đã phạm vào tối kỵ.
「 quan tâm?」 Trử Y Y thanh âm không tự chủ được trở nên có điểm bén nhọn,「 Anh lại muốn em quan tâm nhiều hơn đến con ư?!」
「 làm sao vậy?」 nghe ra giọng nói của cô có thay đổi, anh quay đầu hoang mang nhìn lão bà liếc mắt một cái.
「 Anh không cho rằng những lời này nên là từ em mà nói có vẻ thíchhợp sao?」 Cô hỏi anh, một cơn giận dữ không rõ nguồn gốc bỗng chốc bùnglên「 Tiểu Kiệt sinh ra đến bây giờ, trừ bỏ thời điểm sinh nhật con trònmột tuổi anh có ở nhà, còn lại chín năm anh đều ở nơi nào? Khi con đihọc nhà trẻ, nó dường như tuần nào cũng phải đến bệnh viện khám, anh cóbiết không? Con hiện giờ đã đi học lớp ba, anh đã từng tham gia buổi họp phụ huynh nào của con chưa, đã từng đi cổ vũ đại hội thể dục thể thaocho con, đi du lịch cùng lớp với con chưa? Anh đã từng tham gia hết thảy chưa? 」
「 Em biết anh công việc bận rộn, nhưng con không phải do em một người sinh ra, nó lại càng không là một con rối không có cảm giác, cho nênrốt cuộc ai mới cần phải quan tâm con nhiều một chút, anh sao không tựmình đến hỏi con xem?」
Câu nói cuối cùng của cô vừa dứt, trong xe lâm vào một mảnh trầm tĩnh, có chút trất nhân, cũng có chút xấu hổ.
Trử Y Y vốn không nghĩ tới nói những lời này với anh, dù sao đó đềulà chuyện quá khứ, hơn nữa cô cũng biết anh tuyệt đối không phải làkhông quan tâm con, chỉ là vì công việc bề bộn nên cực chẳng đã.
Nhưng khi anh mở miệng muốn cô quan tâm đến con nhiều hơn, cô cũngkhông biết chính mình là làm sao nữa, chính là nhất thời toàn bộ độtnhiên bùng nổ, bởi vì này trên đời người không có tư cách nhất chỉ trích nói cô không quan tâm đứa nhỏ chính là anh.
Đây là oán hận chất chứa. Thẳng đến giờ khắc này, cô mới biết đượcchính mình không phải không oán, chính là khả năng nhẫn nại so với người khác nhìêu hơn mà thôi.
Nguyên lai cô đối với anh vẫn đều có oán hận, chính là chôn ở sâu trong nội tâm ngay cả chính cô cũng không biết.
Cô, thật sự là dối trá.
Đột nhiên, cô cảm thấy mình thật ngột ngạt.
「…… Dừng xe.」 Cô đột nhiên mở miệng kêu lên.
「 Em muốn làm cái gì?」Xa Chinh Huân không tự giác cũng có chút khó chịu.
Cô chẳng lẽ không cảm giác rằng anh vẫn luôn đang cố gắng thay đổi,cũng thừa nhận chính mình đã sai lầm sao? Cô nói chuyện vì sao không thể nhẹ nhàng hảo hảo nói, nhất định phải dùng những lời nặng nề như vậy,lợi hại như vậy chất vấn anh?
「 Em muốn xuống xe, em bây giờ không về nhà với anh nữa.」
「 Em là đang nói giỡn đúng không?」 Thanh âm của anh lại lạnh chút.
「 Em không có nói giỡn với anh, nhanh chút dừng xe, để cho em đi xuống.」
Xa Chinh Huân cằm hơi hơi trừu nhanh, cố gắng chịu đựng sự nóng nảycủa chính mình.「 Anh biết em hiện tại đang rất tức giận, giận anh, nhưng con là vô tội, Tiểu Kiệt hiện tại đang ở trong nhà chờ em trở về, emmuốn hủy đi hy vọng cùng chờ mong của con sao?」
「 Em sẽ gọi điện thoại cho con, nói với con thành thực xin lỗi.」
「 Em thật sự muốn làm như vậy?」
「 Em muốn xuống xe.」 Cô lại lần nữa kiên trì nói.
Lúc này Xa Chinh Huân không thèm nhắc lại, chính là trầm mặc đem xehướng tới sát ven đường, sau đó lách một cái gọn gàng, đem xe ngừng lại.
Cô một giây cũng không có lãng phí, lập tức cởi bỏ dây an toàn, đẩy cửa xe đi xuống xe.
Xem cô như vậy rõ ràng, Xa Chinh Huân cũng phát hỏa, vừa đợi cô đóngcửa xe, anh ngay cả xem cũng không liếc mắt một cái, nhìn thẳng về phíatrước, giẫm chân ga, xe liền phóng vút đi.
Đây là thời điểm từ lúc hai người ở riêng sau quan hệ chuyển biến xấu nhất .
Tiểu Kiệt, tên đầy đủ Xa Vũ Kiệt, năm nay mười tuổi, học lớp ba tiểuhọc, thông minh lanh lợi, tư tưởng so với các tiểu hài tử cùng tuổi khác trưởng thành sớm hơn.
Bé trên thế giới này yêu nhất là mẹ, tiếp theo là bà nội đã qua đời,rồi đến ông ngoại, bà ngoại cùng nhóm các dì, cuối cùng mới là ba ba rất ít khi nhìn thấy mặt.
Mẹ thường nói với bé, ba ba thường xuyên công tác bận rộn như vậy tất cả đều là vì muốn kiếm tiền để cho bọn họ có cuộc sống tốt, nếu ba bakhông vất vả như vậy, bé vốn không có cặp sách mới, bút máy mới, quần áo mới có thể mặc, càng không có tiền để mua những đồ chơi khủng long màbè thích nhất.
Những lời này, khi bé còn học lớp một còn có thể tin là thật; Đến khi học lớp hai, bé bắt đầu có hoài nghi; Hiện tại, bé đã là hoàn toànkhông tin.
Ba ba là người công tác cuồng, là người rất ít khi ở nhà, chưa bao giờ cùng bé tham gia các hoạt động trong trường học.
Nhưng là bởi vì ba ba bộ dạng vừa cao lại soái, so với ba ba của cácbạn cùng lớp thoạt nhìn đều còn cao, còn soái hơn, cho nên bé vẫn làthích ba ba này, thẳng đến ngày đó mẹ đột nhiên nói với bé, mẹ muốnchuyển ra ngoài sống một thời gian, muốn bé hảo hảo nghe lời ba ba hàngngày.
Mẹ nói bởi vì bé đã trưởng thành, mẹ muốn ra ngoài làm việc, nhưngcông ty lại cách nhà xa, cho nên mẹ phải ở một mình bên ngoài, không thể về nhà.
Những lời nói dối này, đừng nói là bé sẽ không tin tưởng, khả năngngay cả chắt ba tuổi của bà Trương hàng xóm cũng không tin tưởng.
Mẹ nghĩ bé còn nhỏ không hiểu chuyện, không biết cha mẹ tách ra chính là ở riêng, mà như thế tức là ba mẹ đã không thích đối phương cho nênmới không nghĩ muốn ở cùng một chỗ, kế tiếp bọn họ sẽ ly hôn.
Cùng lớp bé cũng có bạn ba mẹ là như thế này, nhưng lại không chỉ một người, cho nên bé biết mẹ chuyển đi ra ngoài ở tức là có ý tứ gì.
Không cần hỏi bé nếu ba mẹ thật sự ly hôn, bé muốn ở với ai? Bé đương nhiên sẽ chọn mẹ.
Nhưng là mẹ lại không dẫn bé cùng đi, ngược lại đem bé lưu lại cho ba ba, bé thật sự rất tức giận, tức giận mẹ bỏ lại bé, lại càng giận ba ba làm cho mẹ chuyển đi ra ngoài.
Cho nên bé tuyệt không muốn cùng ba ba nói chuyện, cũng không muốngọi điện thoại cho mẹ. Bé thầm nghĩ tự mình im lặng, ai cũng không muốnđể ý, dù sao hai người bọn họ căn bản là không ai thật sự để ý bé.
Vừa rồi, bà Trương chạy tới nói với bé, mẹ đêm nay sẽ trở về, békhông biết nên có phản ứng gì, bởi vì bé còn đang giận mẹ, không muốncùng bất luận kẻ nào nói chuyện.
Nhưng là nếu mẹ thật sự đã trở lại, bé sẽ không cùng mẹ nói chuyện, không để ý tới mẹ, mẹ có thể sẽ thương tâm không?
Bé không muốn để mẹ thương tâm.
Một mình tránh ở trong phòng phiền não nửa ngày, Tiểu Kiệt quyết định như cũ vẫn là cùng mẹ nói chuyện, bởi vì bé muốn hỏi mẹ có phải haykhông thật sự về sau cũng không trở về. Nếu đúng như vậy, bé liệu có thể được lựa chọn cùng mẹ ở chung một chỗ?
Dưới lầu dường như truyền đến thanh âm cửa mở, bé không tự chủ được nhảy xuống giường, mở cửa phòng, lao xuống lầu.
Mẹ đã trở lại!
Mẹ……
Không có trở về.
Trở về, chỉ có ba ba một người đang đứng ở phòng khách.
Nhưng là bà Trương rõ ràng nói với bé, ba ba lái xe đi đón mẹ, nhưthế mẹ sẽ cùng ba ba trở về, không phải sao? Vì sao chỉ có ba ba mộtngười, mẹ đâu? Đi tới phòng bếp giúp bà Trương nấu cơm sao?
Bé quay đầu nhìn về phía phòng bếp, lại nghe thấy ba ba đột nhiên mở miệng nói chuyện.
「 mẹ đột nhiên có chút việc, cho nên không có trở về.」
…… Không có trở về?
Nguyên lai nói muốn trở về tất cả đều là gạt người, bé lại bị lừa?
Ánh mắt lạnh lùng, bé không nói hai lời, xoay người hướng trên lầu chạy đi.
「 Tiểu Kiệt!」
Ba ba gọi bé, bé lại hoàn toàn không muốn để ý, bởi vì người lớn chỉ biết gạt người mà thôi, chỉ biết gạt người!
Chạy về phòng, bé dùng lực đem cửa phòng đóng lại, khóa lại, sau đóđem những đồ vật xem không vừa mắt toàn bộ vứt trên mặt đất, bao gồm cặp sách trên ghế, sách trên bàn học, quần áo, truyện khủng long –
「 Tiểu Kiệt.」
Ngoài cửa phòng đột nhiên truyền đến thanh âm ba ba, làm cho bé cả người cứng đờ, nhưng không có lên tiếng trả lời.
「 Tiểu Kiệt?」 ngoài cửa người lại kêu lên, sau đó thử mở cửa, vặn vẹo tay khoá.
Bé vẫn là đứng ở tại chỗ cả người cứng ngắc, cũng không nhúc nhích.
「 đem cửa mở ra.」 ba ba bên ngoài mệnh lệnh nói.
Tiểu Kiệt không muốn để ý đến ba ba, chỉ là trừng mắt, cảm giác nhưchính mình đã đánh mất cái gì đó, cảm thấy rất giận, rất giận, rất giận!
「 Mau mở cửa ra, đừng để baba nói lần thứ ba.」
Ba ba thanh âm lại lần nữa vang lên, hơn nữa đột nhiên trở nên nghiêm khắc hơn so với thầy giáo Lý, làm cho bé không tự chủ được cảm thấy sợhãi, một chút sau, mới rốt cục xoay người hướng đến trước cửa, cúi đầuđem khóa cửa phòng mở ra.
Cửa phòng bị mở ra, Xa Chinh Huân nhìn con đứng ở trước cửa phòng cúi đầu, lại nhìn phía sau hỗn độn, trong khoảng thời gian ngắn cũng khôngbiết nên tức giận hay là khổ sở.
Con thất vọng cùng khí phẫn anh sao lại không biết? Bởi vì anh cũngđang thất vọng cùng tức giận, vốn đang nghĩ đến đêm nay người một nhà có thể hoà thuận vui vẻ ăn một bữa cơm, không nghĩ tới kết quả là như vậy.
Gia đình bọn họ là làm sao vậy? Nguyên bản nên hạnh phúc mỹ mãn, vì sao biến thành như bây giờ?
Anh vẫn nghĩ đến chính mình là trụ cột của gia đình, kết quả xảy ramột hồi những chuyện như vậy, bây giờ mới biết nguyên lai chính là lãobà mới là nha.
Cảm giác này thực châm chọc, cũng thực khiếp sợ, nhưng sự thật là như thế, anh không thể không có lão bà, con không thể không có mẹ, nhà nàykhông thể không có nàng!
Một cỗ xúc động làm cho anh ngăn không được thốt ra –「 Tiểu Kiệt, con muốn đi tìm mẹ sao? Ba ba mang con đi.」