Đi qua trên những lối đi bộ mờ mịt, xuyên qua vô số ngã tư đường, qua vô số khúc quanh, cô bước đi không mục đích, không biết chính bản thânmuốn đi nơi nào cũng không biết là mình nên làm gì. Mặt trời thật lớn,đầu bị phơi nắng đến choáng váng, thâm mình như muốn nhũn ra, bước đinhư là dẫm trên đám mây hư ảo, dường như tất cả những chuyện đã xảy rachỉ là giấc mộng không có thật.
Cô không biết mình đã đi bao lâu, một giờ, hai giờ cũng có lẽ lâuhơn. Mặt trời dần dần khuất bóng, màn đêm buông xuống, một chút gió nhẹthổi tới xua tan đi nóng nực nhưng không thể mang đi những đau đớn từtận đáy lòng đang sôi trào. Phía trước, thấy có một cái ghế dựa dài bằng gỗ, cô hơi giật mình rồi ngồi xuống, đến khi ngồi xuống cô mới pháthiện chân mình thật mỏi, chắc cô đã đi được một quãng đường dài. Hơigiật mình nhìn những cây xanh bên cạnh, đây hình như là một công viênnhỏ, các cụ già và trẻ em đang vui đùa hạnh phúc, hoàn toàn khác hẳn tâm trạng thực tại của cô, thật là đáng thương cho chính mình.
Trong đầu, không ngừng hiện lên hình ảnh một năm bên nhau của cô vớiKling, hắn chăm sóc cô tỷ mỉ, điên cuồng mà theo đuổi, ngoài hoa tươi và quà tặng, thường thường mang đến cho cô những việc nhỏ nhưng lại khiếncô cảm động, hắn theo đuổi cô đến nửa năm cô mới đồng ý làm bạn gái. Kết giao đến bây giờ là hai năm, nhưng tới hôm nay cô mới phát hiện thì racô chẳng hiểu gì về hắn.
Nghĩ rằng hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-roi-yeu/205585/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.