“Anh hôn em một cái là năng lượng đầy lại liền đó.”
Khóe môi Đường Tâm cong lên nụ cười tươi, đôi mắt hồn nhiên khẽ chớp: “Thương Yến Thời, hôn em một cái đi.”
Trước mặt nhiều người thế này, chắc Thương Yến Thời sẽ không giả vờ hôn đâu nhỉ?
Để ngừa tất cả trường hợp có thể xảy ra, Đường Tâm đặc biệt chu môi ra để môi Thương Yến Thời có thể chạm vào, chỉ cần anh nhẹ nhàng cử động thì môi của hai người có thể đụng được vào nhau.
Đường Tâm đắc ý từ từ chờ đợi, nhưng mà người đàn ông này chỉ giữ mông cô bằng một tay, tay còn lại đưa lên vỗ nhẹ vào gáy cô: “Đừng quậy nữa, xuống ăn cơm.”
Đoán chừng Đường Tâm sẽ không nghe lời xuống khỏi người anh, người đàn ông còn hơi hơi nghiêng đầu, chỉ dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được nói: “Đương nhiên, nếu cô không bằng lòng vẫn muốn ôm tôi thì tôi không ngại.”
Đường Tâm nghe thấy những lời này thì hết hồn, ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn người đàn ông đang ôm mình: “?”
Một lát sau, mới chớp chớp đôi mắt ngạc nhiên, chắc lưỡi bất đắc dĩ nhìn về phía người đàn ông đang ôm cô: “?”
Cô không ngại nếu phải dây dưa cùng với Thương Yến Thời, nhưng mọi người trong nhà đều đang chờ ăn cơm cùng nhau, Đường Tâm thật sự rất ngại.
Đôi mắt tức giận trừng mắt liếc nhìn Thương Yến Thời, Đường Tâm tủi thân đi đến trước mặt Trần Thi Vân, kéo lấy cánh tay bà và dán mặt mình lên vai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-roi-moi-hon/3644934/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.