Chương trước
Chương sau
Ý nghĩa gì? Đương nhiên là cô sẽ có nhiều cơ hội để người đàn ông này hôn cô rồi.

Nhưng nhà cũ cách công ty cô xa hơn nhà tân hôn một chút, mỗi buổi sáng cô phải dậy sớm hơn hai mươi phút mới được.

Không đúng, ngoại trừ hai chuyện này, còn có…

Cùng, chung, chăn, gối?

Đường Tâm nhíu mày.

Trước đó, mọi sự chú ý của cô dồn hết vào chuyện làm sao mới hôn được người đàn ông này nên quên mất là nếu ở nhà cũ với Thương Yến Thời thì hai người họ thì chắc chắn sẽ phải ngủ chung phòng để giữa hình tượng đôi vợ chồng thắm thiết.

A a a a, sao cô lại quên mất chuyện quan trọng này vậy cà?

Nhưng nếu lúc này mà đổi ý thì chẳng khác nào nói cho Thương Yến Thời biết rằng: Tôi không thương anh, tình yêu của tôi với anh là giả đó, tôi có ý đồ riêng với anh sao?

Thế thì sau này cô càng không có cách nào để khiến người đàn ông này hôn cô.

Đường Tâm bất giác nắm chặt chăn trong tay, cả người bỗng trở nên căng thẳng.

Chợt nghe thấy tiếng nói trầm ấm của người đàn ông: “Đường Tâm, bây giờ đổi ý còn kịp đó.”

Đường Tâm phản xạ có điều kiện ngẩng đầu lên nhìn Thương Yến Thời: “Ai muốn đổi ý chứ?”

Đường Tâm nhìn đôi mắt sâu thăm thẳm như biết hết mọi thứ của người đàn ông, bỗng có chút chột dạ, nhanh chóng nói rõ lập trường của mình: “Em không thèm đổi ý đâu, có thể ở cùng một chỗ với anh, em rất rất vui luôn đó.”

Nhưng mà nghe thấy câu trả lời này của Đường Tâm, người đàn ông không có phản ứng gì, trái lại còn nhìn thẳng cô, như muốn nhìn thấy hết tất cả mọi biểu cảm, nhìn thấu rõ mọi tâm tư của Đường Tâm.

Cô càng lo lắng, bàn tay dùng sức sức nắm chặt tấm chăn đến mức trắng bệch.

Mà mọi chuyện này đều bị Thương Yến Thời nhìn thấy hết.

Giờ phút này, Thương Yến Thời biết rất rõ người vợ liên hôn này không phải thật sự muốn ở cùng anh trong nhà cũ, anh nhìn thấy rất rõ sự bối rối chợt lóe lên trong mắt cô.

Chỉ là…

Trong ký ức của Đường Tâm, cuối cùng đã xuất hiện sự hỗn loạn nào?

Vì sao cứ nhất định phải thể hiện ra vẻ thương anh, thậm chí… còn không ngừng tìm cách để anh hôn cô?

“Bây giờ cô ấy sẽ quên một số việc, thậm chí trí nhớ với một số người sẽ sinh ra sự hỗn loạn sao?”

“Bao gồm… Cả tôi?”

“Đúng thế, tổng giám đốc Thương. Ví dụ như tính cách thay đổi, một vài thói quen, khẩu vị cũng sẽ từ từ thay đổi.”

“Hơn nữa lúc này không thể phản bác bà Thương mà phải cố gắng nương theo suy nghĩ của cô ấy, nếu không khi bị kích thích quá mức sẽ dẫn đến những hậu quả không thể lường trước được.”

Cuộc đối thoại hơn một tháng trước cùng với viện trưởng vang lên trong đầu Thương Yến Thời.

Lông mi của người đàn ông rũ xuống, đôi mắt càng âm u sâu không thấy đáy.

Mà Đường Tâm hoàn toàn bị hơi thở của người đàn ông này khóa chặt lại, Thương Yến Thời im lặng càng lâu thì trái tim cô cũng đập ngày càng nhanh hơn.

Cô chỉ thấy ánh mắt người đàn ông nặng nề chăm chú nhìn cô một lát, hơi gật đầu nói: “Biết rồi.”

Sau đó đứng lên, xoay người, chuẩn bị rời đi.

Đường Tâm ngạc nhiên.

Vậy là Thương Yến Thời đồng ý ở cùng với cô sao? Như thế là đồng ý rồi à?

Mắt thấy Thương Yến Thời sắp rời khỏi phòng, Đường Tâm vội vàng gọi: “Thương Yến Thời.”

Thấy người đàn ông dừng bước nhưng không xoay người, Đường Tâm không yên lòng hỏi: “Thế còn anh? Anh ở đâu?”

Thời gian vào lúc này giống như đang ngừng lại.

Rõ ràng thời gian vẫn như thế, nhưng quá trình chờ đợi Thương Yến Thời trả lời thế này, Đường Tâm cảm thấy quá chậm, thật sự quá chậm.

Mãi đến khi tiếng nói quen thuộc của người đàn ông vang lên rơi vào lỗ tai cô: “Nhà cũ.”

Tim Đường Tâm lập tức ổn định lại.

Sau đó, cô lại nghĩ đến một vấn đề khác: “Em nói em thích anh, em vừa gặp anh là yêu ngay, anh có tin không?”

Lúc hỏi câu hỏi này Đường Tâm càng lo lắng hơn.

Dù sao trong khoảng thời gian này cô thật sự làm ra rất nhiều chuyện xấu hổ: ví dụ như không biết Thương Yến Thời dị ứng lông mèo, rồi còn nói tầm bậy tầm bạ sau khi tỉnh giấc nữa chứ.

Nhưng ngay sau đó, cô nghe thấy người đàn ông khẽ “Ừm” một tiếng.

Đường Tâm nhìn người đàn ông mở cửa đi ra ngoài nhưng cô vẫn còn đang rất hoảng hốt.

Thương Yến Thời tin cô thích anh, đồng ý cùng cô trở về sống trong nhà cũ nhà họ Thương sao?

Đồng ý dễ dàng thế à?



Ngay sau đó, cô lại nghĩ đến việc Thương Yến Thời chán ghét cô như thế, cho dù đồng ý ở chung nhà với cô thì cũng vì muốn duy trì hình tượng đôi vợ chồng ngọt ngào trước mặt những người lớn trong nhà mà thôi.

Nhưng thực tế là khi đóng cửa lại, cô ngủ trên giường hay là ngủ dưới đất còn chưa có biết được đâu.

Mà Đường Tâm đưa ra quyết định là dù có thế nào cô cũng sẽ không ngủ dưới đất.

Phía bên kia.

Sau khi Thương Yến Thời ra khỏi phòng bệnh, cũng không rời khỏi bệnh viện ngay, anh xuống thang máy thì lập tức gọi điện cho viện trưởng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Điện thoại vừa được kết nối, Thương Yến Thời đi thẳng vào vấn đề: “Kết quả kiểm tra mới nhất của Đường Tâm thế nào rồi? Mấy hôm trước ông nói máu tụ trong não cô ấy đang tan dần.”

“Viện trưởng Trần, đại khái khoảng bao lâu Đường Tâm mới hoàn toàn khỏe lại?”

Viện trưởng: “Tổng giám đốc Thương, mặc dù máu tụ trong não bà Thương có dấu hiệu tan bớt nhưng tốc độ vẫn rất chậm. Nếu theo tính toán… chắc khoảng trên dưới nửa năm.”

“Sau nửa năm, chắc là bà Thương sẽ hoàn toàn trở lại bình thường.”

Nghe đến đây, ánh mắt của Thương Yến Thời khẽ chớp: “Đã biết.”

Sau khi cúp điện thoại, Thương Yến Thời đi đến chỗ xe đậu bên đường.

Thư ký Từ mở cửa xe ra chờ trước, kết quả ngay khi Thương Yến Thời bước đến gần cửa xe, thì một cô gái bỗng nhiên xuất hiện đi thẳng đến chỗ Thương Yến Thời.

“Anh rể.” Giọng cô gái đầy nũng nịu vang lên trước cửa bệnh viện trống trải: “A…”

Cô gái xoa xoa cái trán vừa bị đụng trúng của mình, khóe miệng mang theo ý cười ngại ngùng: “Anh rể, ngực của anh rắn chắc…”

“Thư ký Từ? Sao lại là anh chứ?”

Đường Y Y vốn nghĩ mình va phải lồng ngực của Thương Yến Thời, giờ thấy không phải thì liền lui về sau mấy bước giữ khoảng cách an toàn với thư ký Từ.

Nét tươi cười trên mặt cô ta bay mất chẳng thấy dấu vết.

Ngay sau đó, cô ta ra vẻ tủi thân, ngẩng đầu lên tố cáo với Thương Yến Thời: “Anh rể, anh xem thư ký Từ kìa. Anh ta xem thường em.”

“Sao mà anh ta có thể đánh em bằng ngực của anh ta chứ?”

Nếu Đường Y Y không phải là con gái, không phải nể mặt cô ta là em vợ của ông chủ thì thư ký Từ đã đá văng cô ta từ lâu rồi: “...”

“Cô hai nhà họ Đường này, chỗ này có camera đó. Rõ ràng là cô đụng trúng tôi trước. Đừng có mà nói xấu tôi đấy.”

Đường Y Y nhìn theo ngón tay của thư ký Từ thấy camera theo dõi trên đường, tức giận dậm chân: “Anh rể…”

Giọng nũng nịu buồn nôn này khiến hai chân của thư ký Từ không nghe theo sai khiến mà bước đi.

Nhưng cũng phải nói thật, Đường Y Y lớn lên trông cũng rất xinh đẹp, giọng nói cũng rất đáng yêu, nhưng điều kiện đầu tiên là đừng làm nũng với anh rể của mình như thế chứ.

Mà Thương Yến Thời lạnh mặt lạnh đứng xem toàn bộ câu chuyện chẳng thèm liếc mắt nhìn Đường Y Y một cái, tiếp tục đi về phía chiếc xe đang đậu bên đường.

Đương nhiên Đường Y Y không buông tha dễ dàng như thế.

Vội vàng dang rộng hai tay ra ngăn Thương Yến Thời lên xe.

“Anh rể, em nghe nói anh đi công tác rất vất vả. Em đã ở đây chờ anh rất lâu rồi đó, chờ đến nỗi chân em tê hết rồi này, em còn chưa ăn cơm nữa.”

Đường Y Y vươn tay tính nắm lấy góc áo của Thương Yến Thời: “Anh rể có muốn…”

Nhưng mà Thương Yến Thời rút cánh tay ra, ánh mắt lạnh lùng áp bức liếc nhìn Đường Y Y.

“Cô hai nhà họ Đường nên chú ý thân phận của mình hơn đi.”

“Hy vọng cô hiểu rõ người nào nên đụng, người nào không nên đụng.”

Giọng nói của người đàn ông dứt khoát, rõ ràng, lộ ra hơi thở nguy hiểm kiểu như cô ta mà muốn sống đừng lại gần anh đây.

Mà cái nhìn từ trên cao nhìn xuống của anh lại bóp nát sự mạnh mẽ muốn tiến lại gần của Đường Y Y.

Người đàn ông nói dứt câu thì lạnh lùng lên xe rời đi.

Đường Y Y nhìn thấy chiếc xe càng lúc càng cách xa mình, một lát sau, cô ta nhìn người đàn ông đã đi xa thì mới lấy lại tinh thần.

Cô ta tức giận giậm chân.

Vốn dĩ cô ta phải là cô hai nhà họ Đường được ba mẹ cưng chiều gả cho Thương Yến Thời còn con nhỏ Đường Tâm quê mùa đó thì dựa vào đâu mà được như thế chứ?

Vả lại, Thương Yến Thời từ chối cho cô ta đến gần không phải bởi vì bây giờ Đường Tâm là bà Thương sao? Mà cô, là em gái trên danh nghĩa của bà Thương?

Thế nếu, Đường Tâm không phải là bà Thương thì sao?

Hoặc là, nhà họ Thương phát hiện Đường Tâm không xứng làm bà Thương thì sao đây?

Đường Y Y quay đầu, nhìn lên phòng VIP ở tầng cao nhất, trong lòng cố nén sự chua xót, lấy điện thoại ra, mở đoạn video Đông Mộc Phi say rượu kia lên, chắc chắn đoạn video này có thể phá hỏng cuộc hôn nhân của Đường Tâm, đáy mắt cô ta hiện lên ngọn lửa ghen tị, điên cuồng.

-



Sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời ấm áp từ ban công cửa sổ chiếu vào bao trùm cả căn phòng.

Đường Tâm đã đổi sang quần áo của chính mình, ung dung ngồi làm tổ trên ghế sô pha.

Cô nhìn dì Thẩm giúp đỡ thu dọn đồ xong xuôi, nghĩ đến cảnh tối nay cô cùng với Thương Yến Thời về nhà cũ nhà họ Thương, sống chung dưới một mái nhà. Cô chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy Thương Yến Thời giúp cô xử lý công việc, nói không lo lắng là giả.

Thẩm Tri Dao nghĩ rằng bạn thân của mình sắp xuất viện nên quá kích động, thấy Đường Tâm thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Thương Yến Thời thì ghé sát vào cô, nhỏ giọng cười tủm tỉm trêu chọc: “Được rồi, đừng nhìn nữa. Hôm nay bắt đầu cảnh ngày ngày ở cùng nhau rồi, có cần phải đáng ghét thế không.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đường Tâm: “...”

Cô thật sự rất rối rắm, nhưng mà là chuyện phải làm thế nào mới có thể hôn môi người đàn ông này mà thôi.

“Tâm Tâm, đợi về đến nhà rồi, có gì không quen hoặc không thoải mái, nhất định phải nói với mẹ đó, mẹ giúp con đổi mới toàn bộ.”

Trần Thi Vân kéo tay Đường Tâm, giọng nói dặn dò cắt đứt suy nghĩ của Đường Tâm.

Hôm nay con dâu Đường Tâm của bà xuất viện, người làm ba mẹ chồng như Trần Thi Vân và Thương Quyết cũng đến. Hai vợ chồng họ càng nhìn Đường Tâm thì càng thích, tính cách không kiêu căng, trong lúc nằm viện cũng kiên trì làm việc của mình, không làm phiền con trai của hai người.

Con dâu nhà người ta không muốn ở cùng ba mẹ chồng, nhưng Đường Tâm thì khác, cô rất sẵn lòng.

Hơn nữa thấy con dâu mình lại hay nhìn con trai của mình, không dễ tìm một người con dâu đặt hết lòng dạ vào con trai của mình đâu nha.

Mà đối với ý tốt của mẹ chồng, Đường Tâm cũng cười ngọt ngào đáp: “Dạ, cảm ơn mẹ ạ.”

Mà thật ra cô nghĩ muốn đổi sang một cái giường siêu siêu lớn, tốt nhất để cô và Thương Yến Thời có thể cách xa nhau chừng mười mấy thước, không biết yêu cầu này có được không.

“Ông, bà, đồ đã thu dọn xong rồi.”

Dì Thẩm thu dọn xong đồ đạc, mọi người mới ra khỏi phòng bệnh, chuẩn bị về nhà.

Lúc này, Đường Y Y và ba mẹ Đường Tâm là Đường Tuấn Đồ và Trần Ánh Chi cũng xuất hiện bên ngoài phòng bệnh.

Đường Y Y vừa nhìn thấy Đường Tâm ra, đã lập tức chạy đến.

“Chị ơi, lâu rồi không gặp chị, em nhớ chị lắm.”

Đương nhiên lại bị thư ký Từ thành công cản lại.

Đường Y Y hiếm khi không tức giận, trái lại còn thần thần bí bí nói với Đường Tâm: “Chị ơi, chị đoán xem ai đến thăm chị?”

Cô ta vừa nói xong, một người đàn ông ôm một bó hoa hồng lớn xuất hiện trước mặt mọi người.

Đường Tuấn Đồ đã nhận ra có gì đó không ổn, đưa ánh mắt cảnh cáo nhìn Đường Y Y.

Đáng tiếc Đường Y Y không chú ý đến Đường Tuấn Đồ, ánh mắt kiềm chế vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp họa, không chớp mắt chăm chú nhìn Đường Tâm và Thương Yến Thời đang đứng cạnh Đường Tâm.

Cô ta không tin có người đàn ông sẽ chấp nhận chuyện người đàn ông khác tặng hoa cho vợ mình.

Huống chi, người đàn ông này còn là người từng theo đuổi chị cô ta.

Nếu Thương Yến Thời cẩn thận điều tra sẽ phát hiện ra, người đàn ông tặng hoa cho Đường Tâm -- Đông Mộc Phi đã từng qua lại với cô, cô cũng không phải một mình cô đơn suốt.

Quả nhiên, lúc này ánh mắt mọi người đều dừng trên người Đường Tâm và Thương Yến Thời.

Chỉ nhìn thấy người đàn ông mặc tây trang tối màu, lạnh nhạt tự nhiên đứng cạnh Đường Tâm, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng thản nhiên chăm chú nhìn về phía trước, kiêu ngạo lạnh lùng, rất có khí thế.

Đường Tâm thì đang bực bội nhìn người đàn ông mà Đường Y Y nhắc đến, hình như cô không nhận ra người đàn ông này là ai.

Vẫn phải do Thẩm Tri Dao đứng bên cạnh Đường Tâm không nhịn được nhíu mày: “Đông Mộc Phi, sao cậu lại đến đây? Không phải tôi đã nói với cậu, Tâm Tâm của chúng tôi đã kết hôn rồi, đừng dây dưa với cậu ấy nữa sao.”

Vừa nghe xong lời này, đôi mắt Đường Tâm trợn to lên, nghĩ nói: “Cậu tên là Đông Mộc Phi sao?”

Xin lỗi nha, cô thật sự quên mất tên của người bạn học này.

Chủ yếu là cô thật sự không quen người này, chỉ mơ hồ nhớ ra người đàn ông này từng tỏ tình với cô.

Hơn nữa nhiều năm rồi không gặp, không nhớ rõ tên, chẳng phải bình thường sao?

Thẩm Tri Dao biết trong mắt bạn thân mình chỉ có hình bóng của chồng thôi, nghe cô nói thế, cô ấy hiểu rõ cúi đầu cười khẽ.

Mà Đông Mộc Phi ôm bó hoa biểu đạt tình cảm lần nữa, nhưng tình yêu chưa kịp nói ra, đã bị phản ứng không quen biết anh ta của Đường Tâm làm cho hoảng loạn.

Đặc biệt là Đường Tâm nên bối rối trước mặt mọi người, lúc này lại dán sát vào người đàn ông cao lớn, còn không coi ai ra gì kiễng mũi chân ôm lấy cổ người đàn ông.

Cô dựa sát vào anh, nhỏ giọng nói thầm, hoàn toàn không hề để ý đến người bạn học cũ này.

Mà người đàn ông bị Đường Tâm kiễng mũi chân dựa sát vào, từ từ ôm lấy eo của cô, theo hành động mờ ám của cô từ từ dựa sát vào.

Ánh mắt tự cao hờ hững của anh lạnh lùng, như là nhìn xuống một món đồ mà anh không hề để tâm.

Còn về Đường Tâm, bản thân cô cũng không ngờ rằng khi cô đang lo lắng làm thế nào để hôn chồng mình thì lại có người chạy đến giúp đỡ.

Vì thế Đường Tâm ôm lấy cổ Thương Yến Thời, mắt miệng cong lên một nụ cười ngọt ngào, nhỏ giọng nói: “Ông Thương, Thương Yến Thời yêu dấu, nhanh, nhanh hôn em, đánh dấu chủ quyền nào.”

Mau hôn đi!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.