Đó là hương vị chỉ Lục Minh Viễn có, cô biết, cô chính là biết. Tạ Miêu cảm thấy chính mình muốn hít thở không thông.
Cô không biết người phía sau cùng cô có khoảng cách như thế nào, chỉ cảm thấy cả người đều bị hơi thở của anh bao vây lấy, chặt chẽ, làm người ta không có chỗ trốn, xâm nhập vào tâm trí.
Cô cảm thấy cô như bị thiêu cháy. Không biết là do máy sưởi quá nóng, hay là người phía sau nhiệt độ quá cao.
Lúc này hai người cực gần sát, Lục Minh Viễn cúi đầu xem cô, cảm thấy cô phảng phất như bị anh ôm vào trong ngực, hai người gắn bó dựa vào nhau, thân mật khăng khít.
Nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ rực của cô, tim anh khống chế không được nhảy lên.
Hương thơm của cô gái cũng từng chút truyền đến, hương thơm kia ngọt ngào mê người, độc nhất vô nhị, sâu kín, ôn nhu mà triền miên, kéo dài không ngừng tràn vào tâm trí anh, làm tâm tình anh sung sướng, cũng làm nhiệt độ cơ thể anh một chút dâng lên tới.
“Bùm”, “Bùm”
Tiếng tim đập nhảy lên, đan chéo ở bên nhau.
Dường như trên thế giới này chỉ có hai người, trừ bỏ tiếng tim đập chính mình, cũng chỉ còn lại của người kia.
Cảm xúc lặng lẽ lên men.
Thời gian bị kéo dài vô hạn, lại dường như vô cùng ngắn ngủi.
Không biết qua bao lâu, Lục Minh Viễn dùng ý chí không phải người thường có thể lui ra, thoáng lui về phía sau một bước, nhìn cô gái hai đôi mắt như chứa nước đang nhìn lại đây, anh bất động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-o-thap-nien-70/4492796/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.