Tạ Miêu vội vàng bước về phía trước một bước đi đến trước mặt Lục lão gia tử.
Lục lão gia tử nhìn chằm chằm Tạ Miêu không chớp mắt, chậm rãi đứng dậy, khắc chế kích động, mặt đầy vui sướng đi về phía trước một bước nắm lấy tay Tạ Miêu, thanh âm có chút không thể khống chế run rẩy: “Tốt, tốt, tối, tới nhà liền tốt. Hài tử làm con chịu nhiều ủy khuất, là cái một cô gái tốt, lớn lên thật có tinh thần.”
Cô gái xấu hổ lại không mang theo khiếp sợ, ánh mắt thuần tịnh trong suốt, cử chỉ tự nhiên hào phóng. Lục lão gia tử trong lòng càng yêu thích vài phần.
Lại liếc mắt nhìn một cái cháu trai cao lớn anh tuấn bên cạnh, ông lão nhân gia cảm thấy hai người thật là xứng đôi.
Cảm nhận được Lục lão gia tử mãnh liệt thiện ý cùng yêu thích, Tạ Miêu buông bỏ một chút thẹn thùng cuối cùng, đối với lão gia tử lộ ra một nụ cười chân thành: “Lục gia gia, ngài thân thể an khang. Con tên là Tạ Miêu, Miêu trong lúa non.”
Theo sau Tạ Miêu cùng Lục lão gia tử cầm tay ngồi vào sô pha.
Bên cạnh Lục Minh Viễn nhìn hai người hoàn toàn bỏ qua anh, đáy mắt ý cười chợt lướt qua, không để ý ngồi vào sô pha đơn bên cạnh.
Lục lão gia tử lôi kéo Tạ Miêu hỏi chút sự tình Tạ gia thời trẻ, đối với tình huống Tạ gia có hiểu biết đại khái.
“Lão tạ năm đó đem cơ hội sống để lại cho ta, nhưng ta lại không có thể chăm sóc tốt người nhà của ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-o-thap-nien-70/4492792/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.