Vài người cho nhau sắc mặt, nhìn Tạ Miêu đứng ở phía sau người đàn ông liếc mắt một cái, trong lòng có chút phát lạnh, chào cũng chưa nói một tiếng liền đi.
Vẫn nhìn xem tình huống lại nói, chắc chỉ là muốn tùy tiện nhìn xem, không có đặc biệt chiếu cố, bọn họ đợi một chút lại đến, không vội. Nhưng vạn nhất là thật sự muốn chăm sóc như người trong nhà, bọn họ nếu là còn ở nơi này càn quấy chính là tự tìm đường chết. Tuy rằng Lý gia tại thôn Trường Khê là hoàng đế, nhưng đến cùng chỉ có thể khi dễ người nhà quê không có quyền to thế, tỉnh thành quân khu địa vị lớn như vậy, bọn họ trêu chọc không nổi. Tuy rằng còn có chút không cam tâm, nhưng vẫn lanh lẹ mà đi rồi.
Đem việc bắt nạt kẻ yếu diễn đến vô cùng nhuần nhuyễn.
“Ông nội tuy rằng để cho tôi tới đón cô, nhưng là chủ yếu vẫn là xem ý muốn của cô. Xin lỗi không có thông qua sự đồng ý của cô liền tự tiện quyết định.”
Cảm giác người đối diện bình tĩnh nhìn mình, Tạ Miêu có chút thất thố, nhẹ giọng trả lời: “Không sao, hôm nay là tôi muốn cảm ơn anh.”
Tạ Miêu liền xoay người không muốn đối mặt anh, hôm nay gặp phải việc này thật là làm cho cô thấy khó khăn.
Lục Minh Viễn nhìn cô gái nhỏ cúi đầu xuống, một đôi tay nhỏ trắng nõn bất an mà bắt lấy, nội tâm vẫn luôn tĩnh lặng dạo động nhỏ đến không thể phát hiện.
Anh yên lặng một lát sau đó nói: “Kỳ thật lần này tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-o-thap-nien-70/4492790/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.