“Phanh phanh phanh”
Tiếng đập cửa có tiết tấu không ngừng vang lên, không nhẹ không nặng, không nhanh không chậm. Sẽ không phiền lòng, làm lòng người an tâm.
Tạ Miêu tỉnh táo lại, uể oải mà mặc tốt quần áo, ra cửa. Cô thật sự không có tinh thần đi chăm sóc bản thân.
Cửa lớn mở ra, một khuôn mặt kiên cường khí thế bức người tiến vòa mắt.
Người tới mũi cao thẳng, mắt thâm thúy, mày kiếm, môi mỏng sắc bén, mắt phượng đen nhánh sâu thẳm, đầu đinh càng làm cả người oai hùng.
Đối diện người hình thẳng tắp đĩnh bạt, ước chừng cao hơn Tạ Miêu hai cái đầu, có thể dễ dàng mà đem Tạ Miêu bắt lấy, cảm giác áp bách mười phần cũng không cảm thấy bị mạo phạm.
Tạ Miêu chưa bao giờ gặp được nười có khí thế bất phàm như vậy.
Ở dưới ánh mắt chuyên chú của người tới, Tạ Miêu nhất thời đỏ gò má, một nửa là bởi vì gương mặt của anh, còn lại là bởi vì chính mình lôi thôi lếch thếch.
“Là Tạ Miêu đồng chí sao, tôi tên là Lục Minh Viễn, chịu ủy thác trưởng bối trong nhà gửi gắm đặc biệt tới thăm, mạo muội quấy rầy còn thỉnh thứ lỗi.” Thanh âm trầm thấp, xuyên qua màng tai tê dại.
Đối diện cô gái đầu tóc rối, hơi hỗn độn, khuôn mặt nhỏ chỉ lớn bằng lòng bàn tay, càng hiện vẻ đáng yêu. trong mắt hạnh to tròn như có nước gợn, hai má phấn hồn phản chiếu da mặt càng thêm trắng nõn. Là một cô gái xinh đẹp đáng yêu.
Mà mũi cô gái nhỏ đông lạnh đến đỏ bừng, nhìn thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-o-thap-nien-70/4492786/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.