Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt, vẫn chưa hiểu từ kia nghĩa là gì, nhưng Lâm Triệt không quan tâm, vội lôi kéo anh vào trong, “Hơn nữa Thẩm Du Nhiên còn ngốc hơn em, lúc nhỏ đi học với nhau, trước khi giờ học bắt đầu, tụi em không cần người đưa đón, tự mình xách theo cặp sách đi hơn nửa giờ đến trường, tan học lại cùng nhau trở về, cô ấy có một lần còn té vào mương nước cống ven đường, bốc mùi toàn thân, đến trường học, thầy giáo không cho vào, cô ấy đành phải khóc lóc về nhà thay quần áo, lần khác, em đánh nhau với đứa ngồi cùng bàn, bị thầy phát hiện, thầy hầu như không tin em, nghe theo tên cùng bàn là em đánh nó trước, tin tên kia nói thật, bởi vì hắn học khá hơn em nhiều, xếp hạng trước vài tên, em đã bị thầy bắt phạt đi dọn rác ở khu vệ sinh cả một buổi sáng, Thẩm Du Nhiên khờ khạo, không màng hôi thối, chạy theo em đứng một buổi sáng, đến lúc về, mùi hương trên người tụi em quả thật khó tả nên lời.”
Cố Tĩnh Trạch khẽ nhíu mày.
Nghe Lâm Triệt nói những chuyện mình bị ức hiếp khi xưa, còn nói nhẹ nhàng như vậy, trong lòng anh càng không thoải mái.
Rốt cuộc đã phải trải qua bao nhiêu, mới bình thản nói ra những bi thảm thuở xưa.
Anh nhìn chằm chằm Lâm Triệt, “Kỷ luật như thế là vũ nhục, là dùng cách xử phạt về thể xác, thầy của các em thật không xứng. Em là đã từng học ở trường học nào?”
“Trường Tiểu học lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-nhanh-chong-ong-xa-yeu-het-long/2315467/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.