Buổi tối, Cố Tĩnh Trạch vẫn sốt cao như cũ.
Lâm Triệt cho anh uống thuốc, nhưng mà hình như vẫn không thấy tốt.
Nhìn sắc mặt Cố Tĩnh Trạch càng không tốt lên, Lâm Triệt cũng rất lo lắng.
Chỉ có thể ngồi ở mép giường, sau khi Cố Tĩnh Trạch uống thuốc ngủ cũng không yên ổn, làm cô cũng không dám ngủ.
Nghe thấy anh phát ra tiếng kêu, Lâm Triệt vội cúi người kéo tay anh: “Cố Tĩnh Trạch, anh làm sao vậy?".
Cố Tĩnh Trạch hừ một tiếng: "Lâm Triệt……”
“Vâng, em ở đây".
“Lâm Triệt?".
“Ở đây ở đây, em ở đây". Lâm Triệt vội nắm chặt tay anh, cảm thấy trong lòng bàn tay anh đều là mồ hôi, vội cầm lấy điện thoại, muốn gọi điện thoại, lại cảm thấy Cố Tĩnh Trạch vẫn lôi kéo cô, cau mày, bộ dáng xem ra rất thống khổ.
Lâm Triệt bất đắc dĩ chỉ có thể ở chỗ này gọi điện thoại cho Trần Vũ Thịnh: "Trần bác sĩ, Cố Tĩnh Trạch sốt cao không lùi, anh tới đây xem đi?".
“Ồ, bao nhiêu độ?".
“Ba mươi tám độ bảy".
“Vậy không sao, đến ba mươi chín độ lại tìm tôi".
“Anh……”
“Thật sự, vốn dĩ thuốc cậu ta dùng dễ dàng sốt cao lên, bốn mươi mốt độ cũng trải qua, ba tám độ với cậu ta mà nói chẳng là cái gì".
“Nào có như vậy……”
“He he, cô quá lo lắng …… Có thể vận động với cậu ta một chút, ra mồ hôi, có lẽ sẽ tốt hơn".
“Anh ấy mơ mơ màng màng vận động cái gì mà vận động".
“Vận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-nhanh-chong-ong-xa-yeu-het-long/2315448/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.