Chương trước
Chương sau
“Thôi, em ngốc cũng không có gì không đúng, làm tốt vai trò của mình là được, không cần phải đi so với người khác, thứ không cần thiết nhất chính là lấy khuyết điểm của mình so với sở trường của người khác, em là diễn viên, em cũng không muốn làm diễn viên hài kịch đúng không, em muốn đứng ở trên đường cao nhất của diễn nghệ, cho nên, em theo chân bọn họ so kỹ thuật diễn là được, vì sao so với sự buồn cười với người khác?".

Nói cũng phải.

Lâm Triệt đáp: "Em chỉ thấy các cô ấy đều rất tuyệt".

Cố Tĩnh Trạch: "Em cũng rất tuyệt, phương diện khác".

“Thật vậy chăng?".

Lâm Triệt còn cảm thấy mình ước chừng ở trong mắt Cố Tĩnh Trạch, hẳn là không đúng tí nào đâu.

Cố Tĩnh Trạch nói: "Ừ, em phải tin tưởng ánh mắt nqh, có thể làm vợ của anh, có thể thấy được em vẫn có ưu điểm".

“……” Vẫn đang khen chính anh.


“Này, có người đàn ông nào tự luyến như anh không?".

“Đó là tất nhiên, một người mà ngay cả mình cũng không yêu, sao trông cậy vào người khác yêu mình".

“Cút, nói đi, rốt cuộc em có ưu điểm gì".

“Em một hai phải nghe anh nói, chẳng phải là ép anh nói dối sao".

“Anh được lắm…… Em đây cúp điện thoại!".

“Ai, đừng cúp, để anh ngẫm lại". Cố Tĩnh Trạch nói: "Em…… Lúc em hôn môi, kỹ thuật vẫn rất tuyệt".

“……” Lâm Triệt thật sự muốn cúp điện thoại: "Cố Tĩnh Trạch!".

“Thôi thôi, đừng kêu, em tuy rằng mơ hồ chút, ngốc chút, không giáo dưỡng chút……”

“Em bảo anh khen em, không phải bảo anh đả kích em!". Lâm Triệt không thể nhịn được nữa, người này sao có thể như vậy chứ?

“Không lễ phép chút, nhưng mà cũng may, dáng người em rất tốt, vuốt rất có xúc cảm".

“……” Trên mặt Lâm Triệt trên hồng rực: "Cố Tĩnh Trạch, lưu manh! Anh…… Anh nói em là bình hoa?".

Cố Tĩnh Trạch nói: "Bình hoa cũng có chỗ tốt của bình hoa, có người muốn làm bình hoa cũng không được".

“Thôi đi, anh vẫn nói em là bình hoa!".

Cố Tĩnh Trạch âm thầm vô ngữ, anh đang khen cô lớn lên đẹp mat.

Nhưng mà, cái người ngu ngốc này, muốn cho cô nghe ra được phỏng chừng phải thay đổi cách cục của thế giới một chút.

Vẫn là thôi đi.

Hai người trò chuyện như vậy, bất tri bất giác, thế nhưng đã qua thật lâu.

Cố Tĩnh Trạch nhìn thời gian trước, nói với Lâm Triệt: "Ngày mai em còn phải dậy sớm, đã rạng sáng, mau ngủ đi!".

“A, đã rạng sáng sao, đều tại anh, không có việc gì nói đông nói tây với em làm gì!".

Lâm Triệt nói, nhanh muốn cúp điện thoại.

“Ai, đừng cúp". Cố Tĩnh Trạch lại gọi Lâm Triệt lại.


Lâm Triệt dừng một chút: "Cái gì?".

“Chậm nhất là ngày kia em sẽ trở về phải không?". Anh hỏi.

Lâm Triệt nói: "Vâng, đúng vậy".

“Được, đừng chậm trễ". m thanh anh trầm thấp, xuyên thấu qua đường tín hiệu nhìn không thấy, truyền lại đây, làm đáy lòng Lâm Triệt cảm thấy mềm mềm.

“Không phải anh nhớ em chứ?". Lâm Triệt ngã vào trên giường, cười nói.

Lại nghe trong điện thoại, Cố Tĩnh Trạch nhàn nhạt nói: "Đúng vậy".

“Cái gì?".

Lâm Triệt giật mình ngồi dậy khỏi giường, nhưng mà, Cố Tĩnh Trạch đã trực tiếp cúp điện thoại.

Đúng vậy…… Đúng vậy……

Nắm điện thoại, trong lòng Lâm Triệt, lại nhè nhẹ ngọt ngào, khống chế không được, miên man suy nghĩ.

Có lẽ là bởi vì trò chuyện với Cố Tĩnh Trạch qua điện thoại thật lâu, hàn huyên rất nhiều thứ, cảm giác khẩn trương lúc trước của Lâm Triệt, lập tức cũng không còn, chỉ dựa vào nơi đó, cảm thấy cả người đều thả lỏng hơn nhiều, trong đầu tràn ngập bóng dáng Cố Tĩnh Trạch, dần dần thật đã quên thứ khác.

Lâm Triệt cũng không nghĩ tới, có thể gọi điện thoại cho Cố Tĩnh Trạch lâu như vậy, còn có thể cùng anh nói nhiều chuyện trời nam đất bắc như vậy.

Có điều cũng là vì cô mặt dày mày dạn, rất nhiều thứ cũng không hiểu, lại vẫn có thể hỏi anh rất nhiều.

Nhưng thật ra anh vô cùng nhẫn nại, đều sẽ nói cho cô.

Chỉ là, cô nghĩ, Cố Tĩnh Trạch thật sự biết rất nhiều thứ, nói chuyện phiếm với anh, một chút cũng không lo âu.

Rất nhanh, Lâm Triệt nằm ở nơi đó, đã ngủ rồi.

Chương 123.2: Nói chuyện phiếm hàn huyên thật lâu ngược lại nhẹ nhàng

Ngày hôm sau, cô lại không nghĩ rằng, sáng sớm đã có người trực tiếp vọt vào trong phòng.

May mắn, bởi vì ở bên ngoài, Du Mẫn Mẫn sớm nhắc nhở cô, muốn cô mặc kín chút, để tránh bị chụp lén lung tung, tuy như thế, lúc Lâm Triệt tỉnh lại, cả người hỗn độn, tóc tai lộn xộn, trên mặt cũng không có trang điểm, quầng thâm mắt dày đặc, bởi vì buổi tối uống quá nhiều nước, lại trò chuyện với Cố Tĩnh Trạch cho tới khuya, buổi sáng cả người đều sưng lên.

Lúc nhìn thấy camera, Lâm Triệt đều sửng sốt lên.

Nghe được mọi người cười lớn, 囧 nhìn bộ dáng lúc sáng sớm của cô, cô cũng chỉ có thể vô ngữ xoa xoa đôi mắt, thản nhiên nói với mọi người: "Mọi người chờ em đó, em tốt xấu chính là thần tượng, các người chụp em như vậy, về sau sao em đi ra ngoài lăn lộn, nếu là về sau không ai mướn em, các người cần phải bồi tiền".

Tất cả mọi người đều cười rộ lên.

Lâm Triệt nghĩ dù sao một mặt tệ nhất cũng đã bị người thấy được, dứt khoát cũng phá bình phá ai, mặc kệ.

Lúc đi ra ngoài, cả người cũng không hoá trang, ngáp một cái nhìn thấy mọi người một loạt đứng ở nơi đó, vô ngữ gục đầu xuống.

Xem ra Tần Oản Oản và Vương Tình Sở sáng sớm cũng chịu đãi ngộ giống như vậy, nhưng mà Vương Tình Sở vẫn nét mặt toả sáng, hờn dỗi nói với người ta: "Các anh tới cũng không nói một chút, người ta là tố nhan nhá".

Tần Oản Oản ở kia xì một tiếng, thấp giọng thì thầm với Lâm Triệt: "Cái gì chứ, sáng sớm người đại diện đã nói, còn tố nhan, cô ta là ngụy tố nhan, ngay cả trang sức cũng chưa tháo xuống".

“Không phải chứ, người đại diện đều biết?".

“Đương nhiên, người đại diện của cô không nói cho cô sao? Tôi còn cố ý mặc áo ngủ đẹp này".

“Nói cho cái rắm!". Lâm Triệt thật là muốn giết Du Mẫn Mẫn.

Chẳng lẽ Du Mẫn Mẫn cũng cảm thấy biểu hiện cô không tốt, cho nên đều từ bỏ trị liệu sao?

Tốt xấu cũng cho cô cơ hội vãn hồi hình tượng chứ.

Thật vất vả tìm được Du Mẫn Mẫn, Lâm Triệt nói: "Em muốn giết chị, Du Mẫn Mẫn, vì sao chị không nói cho em, sáng sớm tổ đạo diễn sẽ đi gõ cửa!".

Du Mẫn Mẫn nhìn bộ dáng của cô, phụt nở nụ cười: "Nói cho em cũng không có ích gì, em cũng sẽ không diễn kịch, còn không bằng tự nhiên chút, em xem, như vậy không phải không tồi sao".

Lâm Triệt thật là hết chỗ nói rồi, có điều ngẫm lại, mình xác thật không phân tâm như Vương Tình Sở kia, còn giả vờ giống như cái gì cũng không biết.

“Thật là, vậy chị cũng phải nhắc nhở em một chút".

“Không phải chị nói, bảo em mặc nhiều quần áo, không cần chói, em không cũng không có thói quen lõa ngủ".

Lâm Triệt vô ngữ: "Vậy chị cũng không sợ, vạn nhất em mang theo người đàn ông ở trong phòng, vậy không phải bị đưa ra ánh sáng?".

“Sao có thể". Du Mẫn Mẫn nhéo nhéo cằm, nghĩ nghĩ nói: "Có điều cũng không nhất định, vạn nhất Cố Tĩnh Trạch tới đây, cùng lắm, nếu Cố Tĩnh Trạch tới, chụp một tấm với em, vậy trực tiếp bùng nổ".

Lâm Triệt hung hăng trừng mắt người đại diện không đáng tin cậy của cô.

Nhưng mà, dù sao hiện tại đã như vậy, cô cũng chỉ có thể tiếp tục bất chấp tất cả.

Lúc đi ra ngoài, mọi người còn cười nhìn Lâm Triệt: "Em cũng quá xuất sắc, cũng không trang điểm chút gì cả".

“Thôi, thôi, em ngủ còn trang điểm, buổi tối hẹn hò với quỷ á". Lâm Triệt xua xua tay nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.