Lâm Triệt được người nâng ra ngoài, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch đang chạy tới đây, anh kéo cửa xe ra, bước từ trên xe xuống, trên cầu gió lớn, nhất thời gió thổi vạt áo anh, vạt áo mở rộng ra, bên trong là áo sơ mi màu trắng, bên ngoài là áo khoác tây trang màu xanh đậm, áo khoác bay phất phới, dáng vẻ vô cùng tiêu sái.
Cố Tĩnh Trạch bước vài bước đã tới nơi.
Có người nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch thật sự tới, nhanh chóng tránh ra một chút.
Cố Tĩnh Trạch rất nhanh đã tới bên cạnh Lâm Triệt.
Lâm Triệt vừa mới trải qua sinh tử, đã từng một lần cho rằng, có phải mình sẽ không còn được gặp lại Cố Tĩnh Trạch hay không.
Vừa rồi chỉ lo sợ hãi, lúc này nhìn Cố Tĩnh Trạch, mới nhất thời thả lỏng, cả người run rẩy.
Đúng vậy, vừa rồi thiếu chút nữa không thấy được Cố Tĩnh Trạch, thiếu chút nữa đã chết.
Nhìn Cố Tĩnh Trạch, cô vươn tay tới: "Cố Tĩnh Trạch, em……”
Nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Lâm Triệt, môi cũng bị dọa đến trắng bệch, trong lòng vừa tức, lại vừa lo.
Thật muốn đi lên mắng cô, nhưng mà, nhìn dáng vẻ Lâm Triệt lúc này, chỉ có thể trở tay nắm cổ tay cô, kéo cô vào trong lồng ngực, ôm Lâm Triệt, nhất thời ôm người vào trong ngực, mới cảm thấy trái tim mới vừa rồi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, liền bình tĩnh lại.
Mới vừa rồi tuy rằng chỉ có mấy chục phút, lại có loại cảm giác một giây như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-nhanh-chong-ong-xa-yeu-het-long/2315266/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.