Trong phòng.
Lâm Triệt một hơi ăn xong, thật là cực kỳ thỏa mãn.
“Đồ ăn rất ngon.” Cô ngẩng đầu lên, nói với Cố Tĩnh Trạch.
Cố Tĩnh Trạch cười nhìn cô, có chút đắc ý nói: "Anh nói rồi đồ ăn rất ngon, không có lừa em chứ?”
Lâm Triệt nói: "Vâng, thật sự rất ngon.”
Miệng Lâm Triệt béo ngậy, nhưng mà, kỳ quái ở chỗ là làm người ta không cảm thấy khó chịu, ngược lại có vẻ càng thêm thỏa mãn.
Anh nhịn không được nhìn cô, nhìn phía dưới còn dính vụn bánh mì, thò lại gần nói: "Đồ ngốc, xem em ăn kìa, chỗ nào cũng dính vụn bánh.”
Lâm Triệt nghiêng đầu, anh giúp cô lau đi.
Anh cười duỗi tay nhéo mặt, nhìn Lâm Triệt một cái, rồi đưa tay vào miệng mình.
Lâm Triệt ngẩn ngơ, trên mặt nổi lên ánh hồng nói với Cố Tĩnh Trạch: "Cút đi, anh điên rồi sao?”
Cố Tĩnh Trạch cười, nhẹ giọng nói: "Hương vị không tồi.”
“……” Mặt Lâm Triệt tự nhiên đỏ lên, hung hăng trừng mắt người đàn ông càng không biết tiết tháo.
Cố Tĩnh Trạch nói: "Làm sao vậy, anh nói bánh mì rất ngon thôi mà.”
“Em…… Em cũng chưa nói gì khác.” Lâm Triệt vội nói: "Ngon thì ngon, ở đây có rất nhiều, anh ăn đi.”
Tự nhiên lấy thức ăn từ miệng người ta làm gì?
Cố Tĩnh Trạch cười nhẹ một cái, tránh cái bàn rồi đến gần cô một chút nói: "Ăn em ngon hơn.”
“……”
“Cố Tĩnh Trạch! Anh điên rồi!” Lâm Triệt lại lần nữa kêu to lên.
Cố Tĩnh Trạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-nhanh-chong-ong-xa-yeu-het-long/2315234/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.