Cố Tĩnh Trạch nhìn, nói: “Một cô bé, không cần phải chọn thứ quá quý giá.”
Lâm Triệt vội nói: “Đúng vậy đúng vậy, không cần quá quý, quá quý sẽ bị người ta đố kỵ.”
Cố Tĩnh Trạch lấy quyển sách qua, xem hình chiếc xe, nói, “Chọn cái này, muốn nó là màu vàng, dễ thấy, miễn cho em phóng trên đường.” Cố Tĩnh Trạch cười nhạo nhìn cô.
Vẻ mặt Lâm Triệt phủ đầy vạch đen, “Em cũng chẳng phải heo, sao lại phóng được.”
Nói xong, cô cúi đầu nhìn chiếc xe trong sách một chút, nhìn thấy chiếc xe thời điểm Cố Tĩnh Trạch nói là Porsche 911, trực tiếp chửi thề.
Cô cho rằng chiếc xe không quá quý giá, ý là hơn hai mươi vạn, lại không nghĩ rằng ý anh nói không quá quý giá chính là…
“Cố Tĩnh Trạch, không phải cái này quá quý sao?” Lâm Triệt vội hỏi.
Cố Tĩnh Trạch: “Sao lại có thể xem như quý?”
Lâm Triệt: “Mấy trăm vạn, chẳng lẽ còn chưa tính là quý?”
Cố Tĩnh Trạch: “Nếu nói như vậy, thật ra mấy tên tài xế thuê cho em, còn quý hơn so với xe.”
“Hả?”
Cố Tĩnh Trạch nói, “Tài xế của Cố gia, lương một năm là ba trăm vạn.”
“…”
Lúc trước Lâm Triệt chỉ cảm thấy họ thật vất vả, thật biết chịu trách nhiệm, đối xử với cô thật tốt, bây giờ mới biết… thì ra họ cũng là thổ hào.
Lúc này Cố Tĩnh Trạch đã vung tay lên, làm người đi lấy xe.
Chủ tiệm tự nhiên rất vui mừng mà nhanh đi lấy xe.
Cố Tĩnh Trạch nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-nhanh-chong-ong-xa-yeu-het-long/2315182/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.