Một buổi tối, Cố Tĩnh Trạch thế nhưng ngủ cực kỳ ngon.
Mình cũng chưa nghĩ đến, vì sao vừa cảm giác đã tới hừng đông.
Lúc tỉnh lại, lại phát hiện, chân Lâm Triệt, đã ở ngay trước mặt, hai chân cô gần như đặt ở trên người cô, tư thế thật là đột phá lần nữa, thế nhưng có thể trực tiếp nằm ngủ ngược ngạo như vậy.
Nhưng mà kỳ quái chính là, buổi tối anh lại không chút cảm giác được chân cô di chuyển.
Lâm Triệt mơ mơ màng màng, ngày hôm qua quá mệt mỏi, còn chưa ngủ ngon.
“Cái gì sao, mấy giờ……” Lâm Triệt mơ mơ màng màng giơ giơ chân lên, một chân đạp ở trên mặt Cố Tĩnh Trạch.
Cố Tĩnh Trạch vẻ mặt hắc tuyến, trực tiếp ngồi dậy, vô ngữ nhìn Lâm Triệt: "Lâm Triệt, em đang làm gì thế?".
Lâm Triệt vội ngẩng đầu lên, lại thấy Cố Tĩnh Trạch ngồi ở trên giường, trên mặt giống như là mới vừa ăn một con ruồi bọ,;khó coi như vậy.
“A, rất xin lỗi……” Cô xoa xoa đầu, cầm di động lên nhìn xuống, thế nhưng mới sáu giờ sáng.
Cô trực tiếp lăn ở trên giường: "Ông trời, sớm như vậy, đánh thức tôi làm gì".
“Dậy sớm chim chóc có trùng ăn, huống chi, dậy sớm tinh thần sẽ tương đối tốt, thích hợp suy nghĩ". Cố Tĩnh Trạch đi chân trần dẫm trên mặt đất, trực tiếp tinh thần sáng láng vào phòng tắm.
Lâm Triệt nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng bội phục anh.
Mặc kệ buổi tối ngủ muộn cỡ nào, buổi sáng anh đều đúng sáu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-nhanh-chong-ong-xa-yeu-het-long/2315178/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.