Tới chỗ ở của Mạc Huệ Linh, xuống xe, Mạc Huệ Linh lôi kéo Cố Tĩnh Trạch vào trong phòng của mình.
Mạc Huệ Linh dẩu miệng nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Tĩnh Trạch, em thật sự rất nhớ anh, muốn mỗi ngày đều ở bên anh……”
Cố Tĩnh Trạch nhìn Mạc Huệ Linh, có chút do dự nhìn cô: "Nhưng mà Huệ Linh, hiện tại anh đã kết hôn……”
Mạc Huệ Linh lập tức ngẩng đầu lên: "Anh vẫn luôn kết hôn, nhưng mà anh yêu em, Tĩnh Trạch, có phải anh yêu cô ta, bằng không, vì sao anh thân cận với cô ta như vậy, các người…… Các người rốt cuộc tới trình độ nào……”
Cố Tĩnh Trạch cũng không biết, vậy xem như cái gì, chỉ là, anh phát hiện mình là rất muốn thân cận Lâm Triệt.
Một khi thân cận lên, thì sẽ quên hết tất cả, xúc động đi theo dục vọng.
Đó là lúc ở bên Mạc Huệ Linh, cảm giác bất đồng.
Anh đã từng nghĩ tới, đó có thể là bởi vì, lúc anh chạm vào cô, đến nay không phát bệnh, cho nên, anh cảm thấy an toàn.
Nhưng là, cùng Mạc Huệ Linh tâm linh giao hội, cho nhau cảm giác quen thuộc giống như là cảm giác bạn bè bình thường.
Cố Tĩnh Trạch nhắm mắt lại, cảm thấy mình là rất xin lỗi Mạc Huệ Linh, anh chỉ có thể thở dài, buông tay Mạc Huệ Linh ra: "Huệ Linh, anh cảm thấy, chúng ta vẫn không thể tiếp tục".
Mạc Huệ Linh sửng sốt.
Cố Tĩnh Trạch nói: "Rất xin lỗi, nhưng mà, anh không muốn chậm trễ thanh xuân của em nữa, đã chậm trễ nhiều năm như vậy, đủ rồi, anh không thể cưới em, bởi vì anh căn bản không thể đụng vào em, bệnh anh một ngày không tốt, em gả cho anh, đều là uất ức, nhà em cũng sẽ không đồng ý, giữa chúng ta, vốn là không có tương lai, là anh quá ích kỷ, mới vẫn luôn ở bên em……”
Mạc Huệ Linh từng chút sợ hãi.
Trên mặt tức khắc trắng bệch lên, không thể tin tưởng nhìn Cố Tĩnh Trạch.
Nháy mắt môi mất đi huyết sắc.
“Mãi cho đến kết hôn, Huệ Linh, em ở bên anh, chỉ là lãng phí thời gian mà thôi, chúng ta chia tay đi……”
Cố Tĩnh Trạch không đành lòng nhìn sắc mặt Mạc Huệ Linh lúc này.
Với anh, dù sao đây cũng là tình cảm nhiều năm.
Tuy rằng ở trên thương trường có thể sát phạt quyết đoán, nhưng mà, anh cũng không phải thật sự không có huyết nhục.
Cố Tĩnh Trạch đứng dậy, muốn tạm thời rời đi.
Lại không nghĩ, Mạc Huệ Linh kéo cánh tay Cố Tĩnh Trạch lại, lôi kéo anh, liều mạng túm, không cho anh đi.
“Tĩnh Trạch, không được đi, không cần". Cô khóc la anh.
Cố Tĩnh Trạch nhắm mắt lại: "Buông ra đi, Huệ Linh, em có tình yêu mới, thì sẽ quên chuyện giữa anh và em".
“Không, em sao có thể quên hết, em nhiều năm như vậy, chỉ có một người đàn ông là anh, anh đã là cuộc sống của em, là sinh mệnh em, Tĩnh Trạch, em không để bụng anh bị bệnh, không để bụng không thể ở bên anh từ tâm linh đến thân thể, em chỉ hy vọng anh ở bên người em là được, em không để bụng anh đã kết hôn, em có thể chờ anh, chờ người Cố gia chết sạch, người Mạc gia cũng chết sạch, thì không ai có thể ngăn trở chúng ta, thật sự……”
“Huệ Linh, em đang nói hươu nói vượn cái gì chứ". Cố Tĩnh Trạch nghe thấy cô nguyền rủa những người khác như vậy, ra tiếng can ngăn.
Biết cô cũng nóng nảy, mới có thể nói như vậy, anh thở dài, lôi kéo Mạc Huệ Linh, để cô bình tĩnh lại.
“Em biết em đang làm cái gì không, anh kết hôn là sự thật, có thể ly hôn khi nào, anh không biết, anh và Lâm Triệt…… Chúng ta cũng hoàn toàn không đơn giản, chúng ta là vợ chồng, đây là sự thật, chúng ta sẽ rất thân mật, bởi vì…… Chúng ta cần phải sống ở bên nhau, cho nên, này đối với em, đối với cô ấy, đều không công bằng".
“Em biết, Tĩnh Trạch, nhưng mà, không có anh, em sẽ chết, em chỉ cần có thể nhìn thấy anh, có thể nói chuyện với anh, anh có thể ở bên em, vậy đủ rồi, em không cần tách ra anh, em sẽ chờ anh cả đời, cũng sẽ không kết hôn, sẽ không theo người đàn ông khác, cho nên…… Không được vứt bỏ em, em thật sự sẽ chết!".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]