Chương trước
Chương sau
Buổi tối, Cố Tĩnh Trạch vẫn nằm ngủ ở trên ghế sô pha một bên, lúc Lâm Triệt đi WC thì thấy Cố Tĩnh Trạch nằm ở đó, thành thật mà nói thì cái ghế sô pha đó đối với một người cao trên một mét chín như anh thì có hơi ngắn, chân phải cong lên mới vừa, Lâm Triệt thấy thì trong lòng có hơi không thoải mái, cúi đầu nhìn anh, Cố Tĩnh Trạch đang ngủ thiếp, môi mỏng hơi nhếch, mặt mày thả lỏng, không còn vẻ mạnh mẽ như trước, mà lại nhu hòa hơn nhiều, một lỗ chân lông nhỏ cũng không nhìn thấy trên khuôn mặt tinh tế chà anh, thật khiến phụ nữ ghen tị mà.

Cứ thế nhìn một lúc, cô chống cằm, không khỏi hơi cúi gần xuống chút nữa.

Người đàn ông này mà lại là chồng của cô.

Nghĩ lại cũng cảm thấy rất vi diệu.

Hơn nữa, chồng cô lớn lên cũng rất đẹp trai.

Bất kể là minh tinh hay nghệ sĩ nào mà cô từng gặp cũng không hoàn mỹ như anh.

Tất nhiên, Cố Tĩnh Dư có thể hồng lên như thế cũng là nhớ gien của nhà họ Cố bọn họ tốt.

Lại thêm một quý ngài tổng thống cũng được ca tụng mấy năm gần đây là... Tổng thống sức hấp dẫn nhất, có thể thế được gien của nhà họ Cố thực sự rất tốt.


Lâm Triệt phát giác, dù hai người kết hôn đã lâu, thế nhưng đây mới là lần đầu cô tỉ mỉ quan sát anh như thế.

Thì ra lông mi của anh ở góc nhìn này lại dài đến vậy.

Thì ra đôi mắt của anh ở góc nhìn lại nhếch lên cao như thế.

Thì ra bờ môi này của anh lại rất đầy đặn, như vậy....

"Em đang kén lút nhìn gì vậy?" Đúng lúc này, giọng nói nặng nề của Cố Tĩnh Trạch vang lên.

Lâm Triệt suýt chút nữa thì ngã ngồi xuống đất.

Vừa ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt trêu tức của anh đang nhìn cô, vẻ nghiền ngẫm khiến cho Lâm Triệt cảm thấy rất mất mặt.

"Em... Em nhìn anh, sao thế, anh là chồng của en, em chỉ nhìn xíu thôi cũng không được hả?" Lâm Triệt làm bộ bình tĩnh mà nói, đôi mắt không cam tâm chịu yếu thế mà trừng lại Cố Tĩnh Trạch.

Một câu anh là chồng của em khiến mắt của anh nheo lại.

Cười càng tươi hơn, anh lại tiền gần thêm vài phần nữa.

Đột nhiên khuôn mặt phóng to lên làm Lâm Triệt nhanh chóng lui ra sau.

Nhưng Cố Tĩnh Trạch đã nắm lấy cằm cô, không cho cô nhúc nhích.

Lâm Triệt kêu lên, "Anh áo sát thế làm gì hả."

"Em là vợ của anh, sao anh không thể tới gần hả?"

Một câu em là vợ của anh khiến mặt Lâm Triệt đỏ lên.

Cố Tĩnh Trạch làm bộ như trêu chọc mà nhìn môi cô, "Nói, dựa sát như vậy để làm gì hả."

"Em... Em nhìn thử thứ trên mặt anh..." Lâm Triệt né trắng ánh nhìn thẳng của anh.

"Sao có thế chứ, trên mặt anh không có thứ gì cả."

"Đương nhiên là có rồi, ghèn mắt nhiều như vậy." Lâm Triệt ba hoa.

"Ha ha, em nghĩ ai cũng lôi thôi như em hả." Cố Tĩnh Trạch hừ một tiếng.

Lâm Triệt thấy anh như muốn ăn tươi nuốt sống.

Lại ghét bỏ cô rồi.

Nhưng mà đúng là lạ thật, người đàn ông này giống như sẽ mãi mãi tao nhã lịch thiệp như vậy, nằm trên ghế sô pha đã lỗi thời mà tư thế ngủ vẫn có thể đẹp như thế, cả tối hình như còn chẳng động đậy nữa, hơn hết trên mặt cũng luôn sạch sẽ như thế.

"Nói hay không, rốt cuộc là nhìn gì." Anh không buông tha nhìn Lâm Triệt.

"Em thật sự...."

"Còn không nói thì anh hôn em đấy." Cố Tĩnh Trạch lập tức tiến sát đến.

Lâm Triệt sợ hết cả hồn, chỉ thấy anh đã đụng đến mũi của mình, nhưng mà anh lại đúng lúc dừng lại.

Cứ như thế không gần cũng chẳng xa, dùng hơi thở để kích thích hứng thú của cô, làm gò má của người ta nhột nhạt một lúc.

"Anh anh anh anh..."

"Trả lời sai." Cố Tĩnh Trạch vừa nói xong thì đôi môi quả là áp lên môi của cô, ịn một cái như chuồn chuồn lướt nước.

Lâm Triệt sợ hết cả hồn, "Anh anh anh anh, anh hôn thật hả anh."

Nhìn cô hoàng hốt lo sợ như gặp quỷ, Cố Tĩnh Trạch suýt nữa đã bật cười.

"Anh chưa bao giờ đùa cả." Cố Tĩn Trạch nghiêm mặt nói.

Lâm Triệt sợ hãi mau chóng đẩy Cố Tĩnh Trạch ra.

Cố Tĩnh Trạch thấy cô chạy trối chết cũng bật cười.

Nghe thấy tiếng cười chế nhạo của anh, Lâm Triệt cảm thấy mặt mũi mình đã mất sạch.

Lao thẳng vào WC rồi đóng của lại, tim giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.

Không được, cô phải tránh xa anh ra một chút mới được.

Không như thế thì người đàn ông này hiện tại không có việc gì lại thích đùa bỡn lưu manh thì phải làm sao.

Buổi tối, Lâm Triệt ngủ không ngon.

Vào ngày hôm sau, Lâm Triệt đã nhanh chóng nhận được tin tức tốt

Tin tức thảo luận liên quan đến cô đã không thấy đâu, cục cảnh sát cũng nhanh chóng xin lỗi, tỏ ý đây là điều bất trắc, mọi người đã đổ oan cho người tốt rồi.

Mà quảng cáo của Lâm Triệt cũng nhanh chóng phát sóng.

Lâm Triệt vào công ty thì thấy Du Mẫn Mẫn đang chờ cô ở trong, lúc thấy cô thì vẻ mặt không khỏi hơi biến đổi, để cô vào rồi mới nói, "Có người nói Sầm Mễ Lạp đã bị niêm phong."

"Hả? Thật à?" Lâm Triệt kỳ quặc hỏi, "Ai nói thế?"

Du Mẫn Mẫn lại nói, "Ai trong nghề cũng biết Sầm Mễ Lạp đụng nhầm người, công ty người mẫu cũng đã ép hủy hợp đồng với cô ta, bây giờ chẳng có công ty người mẫu nào giám ký hợp đồng với cô ta nữa, bản thân cô ta đúng là có thể tự nhận quảng cáo, nhưng mấu chốt lac hiện tại cũng chẳng còn quảng cáo nào muốn dùng cô ta, đoán chừng sau này cũng sẽ từ từ biệt tăm."

Lâm Triệt chớp mắt, cảm thấy khiến một người biến mất trong ngành này đúng là dễ dàng.

Du Mẫn Mẫn nói, "Có thể thấy Cố Tĩnh Trạch rất thương em."

Mặt Lâm Triệt phút chốc đỏ lên, vẻ xin lỗi nhìn Du Mẫn Mẫn.

Nhưng ngẫm lại lại cảm thấy có chút không đúng.

Cố Tĩnh Trạch chẳng qua là do quá có ý thức trách nhiệm, cảm thấy dù đã kết hôn với cô rồi những vẫn thỉnh thoảng gặp mặt Mạc Hiên Linh nên nghĩ là mắc nợ cô.

Thế nhưng, cô không cảm thấy lần này hai người kết hôn là do cô gây chuyện, mà cũng không cảm thấy có vấn đề gì ở anh.

Hôn nhân của bọn họ, là cả hai cùng sai lầm, ai cũng không thể trách ai.

Lâm Triệt thở dài, nói, "Chị Du, chị không biết đâu, cái này không phải là vấn đề thương hay không thương... Nhưng mà anh ấy đúng là một người rất tốt."

Du Mẫn Mẫn cười, "Nói cho em nghe, em bảo Cố Tĩnh Trạch là người rất tốt thì đúng là dọa người chết đi được đấy."

"Sao thế?" Lâm Triệt không hiểu chớp mắt một cái.

Du Mẫn Mẫn nói, "Người nào mà không biết, Cố Tĩnh Trạch là tài phiệt mà ai nghe danh cũng sợ mất mật đấy, anh ấy là người không nên tiếp cận, hơn nữa có thể ở trên thương trường giở trò nhanh nhạy như thế, em nghĩ tâm tư vẫn còn đơn thuần sao?"

Lâm Triệt ngẩn người, đúng là lúc mới bắt đầu cũng có cảm thấy Cố Tĩnh Trạch là một người rất lạnh lùng, phiền phức, rát đáng ghét.

Nhưng sau khi thân quan rồi cũng không quan tâm nhiều như vậy nữa.

Cô hiện tại cũng không cảm thấy Cố Tĩnh Trạch đáng sợ bao nhiêu cả.

Du Mẫn Mẫn nói, "Được rồi, sẽ phải chạy show nhanh thôi, đoàn làm phim tuyên truyền rất tốt, em biết chương trình Doanh Gia Toàn Thắng này không."

"Tất nhiên là biết rồi, đây không phải là chương trình át chủ bài sao, ratings rất cao, già tể gì cũng thích xem, chính em cũng là xem chương trình này để lớn lên đấy." Lâm Triệt nói.

"Cuối tuần nay, bọn họ sẽ đi tham gia chương trình này, em là một trong những nhân vật chủ chốt nên cũng phải tham gia, em chú ý chuẩn bị chút đi nhé."

Lâm Triệt vừa nghe thì vui mừng nói, "Em cũng tham gia được à?"

"Tất nhiên."

Lâm Triệt lập tức cảm thấy vô cùng vui vẻ, không ngờ mình cũng có một ngày đi tham gia chương trình có ratings cao như thế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.