“Không cần." Anh ném chăn ra: “Tôi ngủ ghế sa lon, cô ngủ giường."
Anh tự xưng là một thân sĩ, hẳn là khiêm nhường.
Lâm Triệt đã quen chỗ nào cũng có thể ngủ, nhưng anh ở nhà lớn như vậy, sao có thể lại là người sẽ chịu ủy khuất được.
"Không quan trọng, tôi tới ngủ ghế sa lon là được, thật, ở nhà tôi cũng quen rồi, vóc dáng anh cao như vậy, nằm ghế sa lon sẽ không quen." Cô vừa nói, đã tới bên cạnh anh, chuẩn bị kéo cánh tay anh.
Nhưng mà, lúc còn chưa chạm đến, lại bị cùi chỏ của anh đập vào đỉnh đầu
Lâm Triệt ngã thẳng xuống đất, nhìn Cố Tĩnh Trạch cao lớn đứng ở nơi đó, tốt bụng bị coi là lòng lang dạ sói, cô muốn sống chung thật tốt, mới có thể khiêm nhường như vậy, nhưng anh là một người đàn ông, mới chạm vào anh một chút mà thôi, lại chê cô đến mức như vậy.
Cơn tức giận từ từ dâng lên, Lâm Triệt đứng dậy, quát: “Cố Tĩnh Trạch, anh điên rồi à, tôi tốt bụng tới ngủ ghế sa lon, anh không cảm kích thì thôi đi, anh như vậy là có ý gì."
Lông mày Cố Tĩnh Trạch dựng lên, cúi đầu vỗ chỗ trên cánh tay bị cô chạm qua, lạnh lùng nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, giọng nói lãnh đạm như cũ: “Cô nhìn cho rõ đi, rốt cuộc là ai tạo thành tất cả những thứ này, bây giờ mới nói cô tốt bụng, hình như là hơi muộn rồi đi."
"Tôi... coi như là tôi bỏ thuốc anh, nhưng mà tôi cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-nhanh-chong-ong-xa-yeu-het-long/2314948/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.