Chương trước
Chương sau
Editor: Y

1.

"Chào buổi sáng." Rockefeller ngáp một cái từ trong phòng ra, đi đến sau lưng Yarlin, ôm lấy eo anh, hôn nhẹ lên má anh.

"Dưới tổ tìm kiếm truyền đến tin tức, lại phát hiện ra hành tinh xanh mới." Yarlin cầm ly cà phê đã pha sẵn, đi đến quầy bar, tiện tay vuốt mái tóc vàng rối tung của Rockefeller.

"Sao nhanh vậy?" Rockefeller ngồi đối diện Yarlin: "Năm ngoái chỉ phát hiện ra một, năm nay đã là cái thứ tư rồi."

"Em đánh giá thấp hiệu quả sử dụng của cơ giáp dân dụng rồi." Yarlin mở thiết bị đầu cuối cá nhân: "Ngoài những tiến bộ đột phá trong việc khám phá vũ trụ, cơ giáp trang bị dân dụng cũng được nâng cao hiệu quả chống cướp biển."

"Tuy nhiên, cũng có vô số vấn đề cần giải quyết." Rockefeller nhớ lại những sự việc xảy ra vài năm trước và cảm thấy đau đầu: "Nâng cấp trang thiết bị cho các vụ khủng bố, chống lại các quân đoàn vũ trang trên các hành tinh vô chủ, khai thác quặng mỏ gây ô nhiễm bức xạ, và thậm chí cả vấn đề tỷ lệ sinh thấp đều đòi hỏi chúng ta phải chịu trách nhiệm."

"Cái cuối cùng thì không liên quan gì đến robot dân dụng." Yarlin nhún vai, "Không biết ai đã đăng tải vlog hàng ngày của mình với Alpha Boyfriend lên mạng một cách ẩn danh, và nó bỗng dưng trở nên nổi tiếng khắp Liên minh, thậm chí danh tính thật của họ cũng bị lộ."

Rockefeller nghiến răng nghiến lợi nói: "Chủ tịch Liên minh về Sinh sản chỉ trích rằng ta đã làm sai lệch xu hướng tính dục của giới trẻ, trong khi quốc gia của chúng ta là quốc gia đầu tiên thông qua luật pháp thụ tinh nhân tạo! Nếu không thì tỷ lệ sinh trong ba năm qua sẽ còn thấp hơn nữa!"

"Em có rảnh vào hai ngày tới không?" Yarlin hỏi Rockefeller: "Muốn đi xem tiểu hành tinh kia không?"

"Đây là lời mời hẹn hò à?" Rockefeller nhướng mày.

"Đúng vậy, và cũng là một chuyến du hành vũ trụ." Yarlin mỉm cười nói. - wattpad: pod1803

Rockefeller suy nghĩ về lịch trình của mình trong vài ngày tới: "Được rồi, ta đồng ý."

2.

Vũ trụ vô tận sâu thẳm và rộng lớn, lấp lánh những vì sao rực rỡ. Vùng biên giới chưa từng được khám phá là điều bí ẩn mà con người khao khát, thu hút họ đến đây khám phá và phiêu lưu.

Chiếc cơ giáp vũ trụ bay qua dải thiên hà chằng chịt, cuối cùng cũng đến đích.

"Hành tinh này nhỏ quá." Rockefeller nhìn từ trên boong máy bay xuống: "Hoàn toàn không thể là hành tinh có thể sinh sống."

Yarlin lấy ra bộ đồ bảo hộ: "Xuống dưới xem thử không?"

"Đi thôi, xuống xem nào." Rockefeller gật đầu.

Đi trên những tảng đá gồ ghề, Rockefeller mới để ý thấy cỏ mọc trong các khe đá. Cúi xuống quan sát một hồi, anh ngẩng đầu hỏi Yarlin: "Tỷ lệ che phủ thực vật của hành tinh này là bao nhiêu?"

Yarlin truy cập dữ liệu phân tích trên máy tính: "Đây là tiểu hành tinh có tỷ lệ che phủ thực vật cao nhất được phát hiện trong những năm gần đây, chiếm 1%."

Rockefeller thở dài: "Ta còn tưởng sẽ được chiêm ngưỡng những cánh rừng bạt ngàn chứ."

"Điều đó là không thể." Yarlin nhàn nhã đáp: "Ngoài hoàng gia và giới quý tộc, thông thường mọi người chỉ nhìn thấy rau củ được tổng hợp hữu cơ, lấy đâu ra nhiều cây cối như vậy, trừ phi là ở vườn bách thảo."

Rockefeller bật cười, nụ cười pha lẫn chút u buồn: "Đúng vậy."

Anh đứng dậy, ngước nhìn bầu trời đêm đầy sao, buột miệng than thở: "Thế giới này thật hỗn loạn, bao giờ con người mới diệt vong đây?"

Yarlin sánh bước bên Rockefeller: "Viện Hàn lâm Khoa học dự đoán rằng ba mươi năm nữa, hai loại con người mới sẽ xuất hiện đồng thời: con người tải ý thức và con người cải tạo cơ thể."

"Và theo nghĩa đen, con người theo định nghĩa lịch sử đã không còn tồn tại từ thế kỷ trước."

Rockefeller gật đầu trầm ngâm: "Nghe nói ở thế kỷ trước, con người không phân biệt Alpha, Beta hay Omega, mà chỉ chia thành hai giới tính nam và nữ bình thường."

"Dựa trên những gì chúng ta biết, có vẻ như vậy thật." Yarlin bám lấy vách đá dựng đứng, thể chất Alpha giúp anh ta dễ dàng leo lên cao: "Nhưng điều đó đã xảy ra từ trước Chiến tranh Bình đẳng Omega."

"Không có pheromone, không áp bức giai cấp, và có những khu rừng với hồ nước rộng lớn." Rockefeller không khỏi tưởng tượng: "Đó chắc hẳn là một thời đại tuyệt vời." - wattpad: pod1803

Nói đến đây, anh ta nhịn không được cười, nháy mắt trêu chọc Yarlin: "Những người ở thời đại đó chắc chắn sẽ không băn khoăn về vấn đề xu hướng tính dục, nếu chúng ta sinh ra ở đó, có lẽ đã bên nhau từ lâu rồi."

Yarlin học theo tư thế của Rockefeller, dựa lưng vào vách đá, ngước nhìn những vì sao mang ký ức của vô số năm trước, luôn lấp lánh trong bầu trời đêm sâu thẳm, tự do định nghĩa lãng mạn và thời gian.

"Ai biết được điều đó nhỉ." Yarlin quay lại nhìn Rockefeller: "Em muốn ở bên tôi chứ?"

Chỉ có hai người trên hành tinh này, sự im lặng hàng vạn năm vang vọng dưới sự quan sát của bầu trời đầy sao, vách đá kỳ lạ chìm trong cát trắng vô tận, những cây cỏ úa tàn mọc ra xiên vẹo từ mặt đất nứt nẻ.

Dưới bầu trời đầy sao vượt qua thời gian, họ đứng trên mảnh đất và thảm thực vật của thế kỷ cũ, chỉ có hai người trong sự cô đơn.

Không nơi nào lãng mạn hơn nơi đây.

Rockefeller cười và nói với Yarlin: "Hãy lấy ta nhé."

3.

"Tôi nhớ bộ đồ bảo hộ này có một thiết kế vô nghĩa."

Yarlin vừa nói vừa điều khiển bộ đồ bảo hộ phồng lên dần, khi tiếp xúc với bộ đồ bảo hộ của Rockefeller, hai bộ đồ liền hòa vào nhau, từ giữa tách ra một khe hở mới, các bình khí nano xung quanh lấp đầy khoảng cách giữa hai người, bộ đồ bảo hộ không ngừng mở rộng ra ngoài, như một chiếc lều được dựng lên bao trùm lấy cả hai.

"Nghe nói thiết kế này xuất phát từ tinh thần nhân đạo." Rockefeller kể về một giai đoạn lịch sử mơ hồ: "Vì sau khi kỷ nguyên du hành vũ trụ bắt đầu, có quá nhiều trường hợp tử vong bất ngờ trong không gian, do đó mọi người kiên quyết yêu cầu trang phục bảo hộ có thể được mở bằng tay."

"Để họ có thể nhìn mặt người thân lần cuối."

Khóe miệng Rockefeller cong lên, nhìn Yarlin với ánh mắt tha thiết: "Vậy nên anh nghe lời cầu hôn của ta, háo hức muốn đồng ý với ta sao?"

"Đưa tay ra." Yarlin không biết từ đâu lấy ra một chiếc nhẫn, nhướn cằm về phía Rockefeller.

Rockefeller nhìn chiếc nhẫn được đẩy vào ngón áp út bên trái của mình, đó là một chiếc nhẫn rất đơn giản, chỉ có viên đá quý màu xanh nước biển ở giữa khiến Rockefeller sững sờ.

"Đá quý của Atlantis?!" Rockefeller kinh ngạc nhìn ngắm: "Nơi ấy không phải đã bị nhấn chìm bởi sóng thần bốn năm trước sao!"

"Chúng ta từng đến Atlantis mua một viên đá." Yarlin đẩy chiếc nhẫn vào ngón tay: "Đã lâu rồi*."

*Có thể mọi người không nhớ, đoạn này ở chương 6, và theo như thời gian trong truyện thì bây giờ đã lâu rồi. Đợt đó Yarlin còn cười ước mơ của Rockfeller

Rockefeller bỗng nhớ ra: "Nhưng đó chỉ là một viên đá bình thường thôi... Yarlin, không lẽ lúc đó anh đã nhìn ra được rồi sao!?"

"Chỉ là cắt đá* thôi mà." Yarlin đỡ lấy ngón tay của Rockefeller: "Nhưng may mắn là tôi đã cắt trúng viên có."

*Cắt đá: trong một khối đá đôi khi sẽ xuất hiện thạch hoặc phỉ thúy, cắt đá sau khi mua là để kiểm tra xem bên trong có hay không. Đây cũng là một trò đánh cược, được ăn cả ngã về không.

"Tại sao anh lại hiểu về loại đá này?" Rockefeller nheo mắt hỏi: "Lần trước ta chưa từng nghe anh nhắc đến."

Yarlin véo nhẹ ngón tay của Rockefeller, vẻ mặt có chút gượng gạo: "Chuyện này sau sẽ nói em nghe nhé..."

Rockefeller nhìn hắn một cách lặng lẽ.

Đôi mắt xanh biếc toát lên sự kiên định. - wattpad: pod1803

"...." Yarlin nhắm mắt lại, nhìn về phía góc phòng: "Hồi đó, anh đam mê những truyền thuyết về thuật luyện kim, nên đã dành thời gian nghiên cứu pháp trận và đá quý..."

*Tui đổi xưng hô nhé, chứ hai người cầu hôn rồi mà.

Rockefeller vẫn giữ nguyên nét mặt: "Hồi đó anh còn chế giễu ta vì thích đá quý."

Yarlin vô cùng thành thật: "Anh sai rồi, anh xin lỗi."

Khóe miệng Rockefeller cong lên một cách gượng gạo, rồi lại bị ép xuống thành một đường thẳng nghiêm túc, lạnh lùng nhìn chằm chằm Yarlin để thể hiện sự trách móc của mình.

Được rồi, anh không thể nhịn được nữa.

Trong tiếng cười vui vẻ, Rockefeller vươn tay về phía Yarlin: "Anh đã làm thêm một chiếc nhẫn nữa rồi nhỉ? Để ta đeo cho anh nhé!"

Lại một viên đá quý màu xanh lam lấp lánh xuất hiện trên ngón tay Yarlin.

Rockefeller ngỡ ngàng: "Anh không cho ta đeo nhẫn cho anh sao?!"

Yarin cười lạnh một tiếng, bóp cằm Rockefeller hung hăng hôn lên môi.

"Lời cầu hôn của anh mà em dám cướp, còn muốn đeo nhẫn cho anh, đừng hòng mơ!"

---------------------

Tác giả có lời muốn nói: Chính văn hoàn

Chính văn của câu chuyện đã kết thúc, còn có một ngoại truyện nhỏ kể về một câu chuyện của hai người khi 16 tuổi.

Edit: Hoàn rồi, tung hoa tung hoa, vậy là đã lấp xong cái hố thứ năm nhà Đào. Mọi người chờ đọc ngoại truyện nhé!!

=========

Hàng chưa qua beta, check lỗi hộ tui nhé, thank you ❣️

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.