Bố mẹ Văn Bác vừa nghe nói con mình bị thương liềnhoảng loạn, khóc lóc chạy đến bệnh viện. Vừa nhìn thấy Văn Bác, mẹ anh đã khóclóc, ôm lấy con trai mà nói:
- Con à, vết thương có nặng lắm không? Mẹ như đứt từngkhúc ruột ra rồi!
Bố Văn Bác cũng xót xa nói: “Con à, có đau lắm không?”
- Bố, mẹ, con không sao, không nghiêm trọng, chỉ lànhững vết thương ngoài da thôi! - Văn Bác sợ bố mẹ lo lắng nên vội vàng an ủi.
- Sau này ở ngoài, làm việc gì con cũng đừng có độngchạm đến người khác, mẹ lo cho con lắm đấy! - Mẹ anh than thở.
- Sau này con đừng qua lại với những kẻ không đànghoàng ở bên ngoài nữa, chẳng có lợi gì đâu! - Bố anh nói.
- Con biết rồi ạ, con sẽ làm như thế, nhất định con sẽnhớ lời bố mẹ!
- Y Đồng có biết không? Sao nó vẫn chưa đến? - Mẹ VănBác hỏi.
- Con không biết, có thể cảnh sát đã báo cho cô tabiết rồi! - Văn Bác bảo.
- Đáng lẽ nó phải đến đây xem tình hình mới phải chứ!- Bố Văn Bác nói.
- Cô ta có bầu rồi, ra ngoài bất tiện, không đến cũngtốt, ra khỏi cửa cũng chẳng an toàn gì! - Văn Bác bảo.
- Con nó nói cũng đúng, nó không đến thì thôi!
Gia đình Trì Mộng Mộng ở nơi khác, vì thế không đếnthăm con gái ngay được. Văn Bác không dám bảo bố mẹ qua chăm sóc cô vì ngại bốmẹ sẽ hỏi này hỏi nọ. Nhưng thế thì biết tìm ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-ly-hon/3287076/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.