Văn Bác giơ cao cái ghế lên định đập vào người Y Đồng.Y Đồng nhìn thấy thế run lên cầm cập vì sợ hãi. Mẹ Y Đồng đứng bên cạnh cũngphát hoảng. Bàn tay Văn Bác dừng lại trên không trung, anh trừng mắt nhìn YĐồng, lòng thầm nhủ: “Mình mà giáng cái ghế này xuống, e rằng xương cốt toànthân của Y Đồng sẽ vỡ vụn.”
Thực ra Văn Bác cũng chả dám đập Y Đồng, anh chỉ muốndọa nạt cô ta một chút. Nếu như đập chết cô ta rồi, bản thân anh cũng phải ngồitù. Việc gì phải vì chuyện này mà hủy hoại tiền đồ của mình chứ?
Nghĩ đến đây, Văn Bác trừng mắt nhìn Y Đồng đang runrẩy, nói:
- Nể mặt cô đang mang bầu, tôi đã nhường cô lắm rồi,lần này tôi tha cho cô đấy!
Mẹ Y Đồng sợ hãi, mặt cắt không còn một giọt máu. Bàvội nói:
- Thôi bỏ đi con, theo mẹ về nhà mau!
Y Đồng gần như đã quỵ hẳn, người mềm nhũn, ngồi bệttrên đất. Mẹ Y Đồng từ từ dìu con gái đứng dậy về nhà. Trước khi ra khỏi cửa,Văn Bác đột nhiên quát lên:
- Đứng lại đã!
Hai mẹ con Y Đồng giật nảy mình, không biết có chuyệngì, lẽ nào Văn Bác vẫn chưa chịu bỏ qua chuyện này? Hai người họ đang bối rốikhông biết làm thế nào thì Văn Bác nói:
- Hy vọng hai người sau chuyện này sẽ biết điều hơnmột chút!
Văn Bác nói xong liền thu dọn phòng ốc, sau đó đi nấucơm. Không ăn một bữa cơm mà đói đến mờ mắt. Có tức đến mấy thì vẫn phải ăncơm.
Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-ly-hon/3287068/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.