“Tỉnh rượu cái gì mà tỉnh rượu, sư tỷ mới uống nửa ly.” Dụ Y nhìn anh cười nói.
Lý Thừa Ngôn cúi đầu, chóp mũi chạm vào mũi cô, thấp giọng nói: "Chị, chị uống say rồi."
Không có kỹ thuật thôi miên nào gà như vậy.
Thế mà Dụ Y thực sự bị trúng chiêu.
Cô đã sống sót qua rượu, nhưng lại không sống sót qua nổi người đàn em dưới khóa này.
Dụ Y giơ tay vén mớ tóc lòa xòa trên trán, bên môi nở nụ cười: "Được, tôi say rồi, thế thì người đàn em dưới khóa này có thể làm gì cho chị tỉnh?"
"Vậy trước tiên học tỷ chị nhắm mắt lại đi."
Dụ Y mỉm cười và nhắm mắt lại.
Dù biết trước chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng khi Lý Thừa Ngạn hôn cô, trái tim cô vẫn không tự chủ được run lên, giống như cành cây đung đưa trước gió mạnh.
Dụ Y dựa vào thang máy lạnh lẽo và nắm chặt tay áo.
Kỹ năng hôn của Lý Thừa Ngôn rất tốt, vì vậy khi cô nghe anh nói với cô rằng đó là nụ hôn đầu tiên của anh, cô nghĩ rằng anh đang nói đùa để lừa mình.
Học sinh giỏi chẳng cần giáo viên, Lý Thừa Ngôn nói.
Hôn cô gái bạn thích, không cần tìm hiểu trước, cô ấy sẽ là giáo viên tốt nhất.
"Cách làm cho chị tỉnh này không tốt chút nào." Đại não của Dụ Y thiếu dưỡng khí, so với lúc say còn choáng váng hơn, "Chị đây căn bản không có tỉnh, lại càng say."
"A, xin lỗi, cách này nhầm rồi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-lau-se-hop/3354735/chuong-97.html