“Em cũng nhớ anh.” Thư Dư nhìn anh nói.
Phó Tây Từ: "Nhưng nhớ Cá heo nhỏ hơn anh chứ gì."
Cảnh lãng mạn trong nháy mắt biến thành một cuộc so tài tranh sủng, Thư Dư không nhịn được cười to nói: "Phó tiên sinh, anh thật sự quá trẻ con rồi đấy.”
"Anh hy vọng Phó phu nhân có thể trả lời vào vấn đề chính đi."
Thư Dư c ắn môi dưới, tìm bóng dáng của cá heo nhỏ, hỏi: "Cá heo nhỏ đâu rồi?"
"Đi tìm Mặt trăng nhỏ rồi."
Thế chính là không còn ở đây nữa rồi.
Thư Dư lúc này mới hắng giọng một cái, nhích lại gần màn hình một chút, nhỏ giọng nói: "Người em nhớ nhất là anh."
"Ừm"
“Em nói, em nhớ anh nhất.” Thư Dư biết là anh cố ý, lại nói một lần nữa.
Phó Tây Từ hài lòng gật đầu: "Sớm trở về."
“Được.”
Thư Dư bắn tim vào camera, nghiêng đầu, "Em yêu anh."
Hành động này thông qua kiến thức khoa học phổ biến của tài xế anh đã được chiêm nghiệm, vừa định giơ tay thả tim lại, nhưng bên kia đã cúp máy.
Phó Tây Từ sửng sốt một lúc, sau đó hạ bàn tay đang giơ lên xuống, các khớp ngón tay có chút cứng ngắc.
Đến giờ, cá heo nhỏ sẽ phải đi ngủ.
Mặt trăng nhỏ vừa mới tới nhà này, cô cảm thấy tất cả đều mới mẻ, từ tính cách thường ngày ngoan ngoãn lễ phép thay đổi thành cố gắng nói chuyện thương lượng với Phó Tây Từ thêm năm phút nữa.
Con cá heo nhỏ bĩu môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-lau-se-hop/3354728/chuong-90.html