Phó Tây Từ hỏi, "Cái gì?"
Vừa nói ra câu đó đã kèm theo những tiếng nức nở, lúc này lồ ng ngực cô đau nhói, cô không cầm được cảm xúc, nước mắt cũng tuôn rơi.
Thư Dư che mặt, muốn nói cũng không nói được.
Cô cố gắng trấn tĩnh, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng khi nhìn thấy Phó Tây Từ, cô không thể kìm lòng được.
Hu hu hu, và sau này cô sẽ không thể nhìn thấy khuôn mặt này nữa.
“Tiểu Thư?” Phó Tây Từ đi vòng qua lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô, anh vừa rút tay ra, cô liền nhào vào lòng anh, vùi mặt vào trong áo anh.
Nước mắt thấm đẫm cái áo, mang đến cảm giác ươn ướt mát mát.
Thư Dư khóc rất kiềm chế, mặc kệ nước mắt có dữ dội cỡ nào, bả vai rung động cỡ nào, cô cũng không kêu thành tiếng.
Cô thừa nhận rằng cô cũng lo lắng, và cũng sợ chết.
Thư Dư chỉ nói một câu như "Sau này em không còn nữa " không đầu không đuôi, rồi cũng không nói thêm bất cứ điều gì, Phó Tây Từ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì vậy anh chỉ có thể xoa đầu cô rồi chờ cô trút bầu tâm sự.
Cô khóc một hồi thì sụt sịt rồi nín.
Thư Dư buông anh ra, đôi mắt cô nhòe đi vì nước mắt nhưng vẫn có thể nhìn thấy áo sơ mi của anh, nó đã bị cô nhàu nhăn đến không còn hình dạng ban đầu.
Cô cảm thấy có lỗi nên đã đưa tay ra là thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-lau-se-hop/3354721/chuong-83.html