Câu nói này mùi hơi nhiều rồi.
Thư Dư hơi sửng sốt một chút, nói: "Anh sẽ không phải ngay cả cháu trai của mình cũng ghen đấy chứ?”
Cô chớp chớp mắt, không hiểu được cái sự ghen này của anh.
Bánh trôi nhỏ, đứa bé mới hai tuổi, có gì để ghen hả?
Phó Tây Từ ban đầu khá bình tĩnh, nhưng khi cô hỏi một cách thẳng thừng như vậy, lông mày cau lại của anh tiếp tục không hạ xuống, phủ nhận một cách thẳng thừng, "Không có."
"Vậy tại sao anh tức giận?"
"Không tức giận."
Anh mở cửa xe để Thư Dư lên xe, cô còn chưa nói hết câu thứ hai, anh đã vòng qua bên kia lên xe.
Phó Tây Từ miệng thì luôn bảo không giận nhưng hành động của anh thì lại thành thật hơn rất nhiều, anh thực sự tức giận.
Thư Dư lên xe, không thắt dây an toàn, mà nghiêng người, cô có một đôi mắt hạnh nhân rất biết cách thu hút, khi cô nhìn chằm chằm vào ai đó, thì đối phương rất dễ bị dẫn dắt bởi cảm xúc của cô.
Cô bây giờ cảm thấy rất vui.
Thư Dực mấy ngày nay đều phải nhìn khuôn mặt của dì Tần, bây giờ nhìn thấy khuôn mặt mà cô đã nhung nhớ đến từ lâu liền cảm thấy chỗ nào cũng đẹp hết.
Ngay cả khi Phó Tây Từ bây giờ cũng để thẳng mặt, chỉ để lại một nửa khuôn mặt cho cô nhìn thôi nhưng cô cũng vẫn cảm thấy rất đáng yêu.
“Phó tiên sinh.”
Thư Dư cười cười, "Em rất nhớ anh."
Trên khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-lau-se-hop/3354717/chuong-79.html