“Lái nhanh một chút đi, tôi mệt rồi.” Thư Dư ngoại trừ lực bất tòng tâm ra, chỉ có thể giục tài xế lái nhanh lên.
“Thư tổng, cô yên tâm, tôi đảm bảo sẽ để cô về sớm nghỉ ngơi.” Tài xế thật sự cho rằng sự mệt mỏi trong miệng cô chính là sự mệt mỏi của cơ thể, nghe vậy lập tức tăng tốc.
Thư Dư lo lắng bất an muốn gặm tay.
Mặc dù cô biết rằng Phó Tây Từ không có sở thích tháo mở đồ chuyển phát nhanh của người khác, nhưng nó là món đồ gì chứ, đó chính là một quả bom sẽ phát nổ bất cứ lúc nào. Lỡ như bao bì bị hư hỏng trong quá trình vận chuyển lộ ra cái gì đó bên trong, hay lỡ như có gì đó viết trên bao bì thì sao. Lỡ như anh nhất thời khơi dậy sự tò mò muốn mở thay cô thì sao.
Thư Dư càng nghĩ càng hoảng sợ, đây là lần đầu tiên trong đời cô muốn nhanh chóng về nhà đến vậy.
Người tài xế gia tăng tốc độ, cả quãng đường vốn phải là tiếng đồng hồ thì nay được rút ngắn chỉ còn mười phút.
“Ngày mai gặp.”
Thư Dư không kịp nói nhiều nữa, xách túi mở cửa bước xuống xe.
Mới vừa rồi cô còn vội vàng như vậy, nhưng vừa đi tới cửa, cô liền dừng lại, hít một hơi thật sâu, tự nhủ phải bình tĩnh, nếu không thì vốn là chẳng có chuyện gì xảy ra, bản thân lại rối tung rối mù lên, ngược lại nhất định sẽ xảy ra chuyện mất.
Trên đường đi, Thư Dư nói lại với Dụ Y, Dụ Y an ủi cô: “Không sao, vợ chồng mua những thứ này là chuyện bình thường, anh ấy sẽ không cho rằng cậu bi3n thái đâu, nói không chừng sẽ cho rằng đó là quà mà cậu đã chuẩn bị cho anh đấy."
"Quà?"
"Đúng rồi, sau khi cậu mặc vào, anh ấy tự mình lột tem, vậy thì có khác gì là quà đâu?”
Thư Dư nhắm mắt lại hít sâu một hơi: "Lần sau lúc đi rửa xe, tớ nhất định phải dẫn theo cậu, đi rửa sạch hết thảy cặn bã háo sắc trong đầu."
Bây giờ cô tự an ủi mình, không sao, nếu thật sự bại lộ rồi, cô vẫn có thể đem hết mọi tội lỗi quăng lên đầu Dụ Y.
Thư Dư chỉnh lại quần áo và đầu tóc, mở cửa bước vào.
Vừa bước vào cửa, đèn trong bàn quầy bếp đã sáng, Phó Tây Từ thay quần áo ở nhà, đeo tạp dề, một tay đang cầm dao để chế biến nguyên liệu. Sau khi nghe thấy giọng nói, anh nhìn lên, "Em về rồi à?”
Không khí tràn ngập mùi tươi sống của hải sản và tiếng thức ăn đang được nấu trong nồi.
Cho dù đó là cách ăn mặc, những gì anh đang làm hay giọng nói của anh, nó đều trông giống như một người đàn ông chuẩn mực ở nhà.
Cô chưa bao giờ mơ rằng một ngày nào đó Phó Tây Từ có thể được ngồi chung mâm với hình tượng một người đàn ông chuẩn mực ở nhà.
Thư Dư vừa ngửi liền cảm thấy đói bụng, sửng sốt một chút, tò mò hỏi: "Anh đang làm cái gì vậy?"
“Cháo hải sản, khoảng mười phút nữa là xong.” Phó Tây Từ bóc vỏ tôm đã rút ruột, sau khi bóc con cuối cùng, cho tôm đã luộc chín mềm cùng với cà rốt và nấm hương thái hạt lựu vào nồi cháo.
Tôm rất nhanh đã chuyển sang màu đỏ khi gặp nhiệt độ cao, cà rốt thái hạt lựu cũng được đảo đều, tô điểm thêm màu sắc cho cả nồi cháo.
Thư Dư hoàn toàn bị thu hút đến mức quên mất mục đích vội vàng quay về nhà của mình là gì, nằm nhoài trên bục bàn bếp, nhìn từng động tác vừa lòng của anh, sau đó cô nhìn thấy anh chuẩn bị cho dầu mè vào.
“Nấu cháo hải sản, còn cần dầu mè sao?” Cô tò mò hỏi.
“Sẽ thơm hơn, mịn hơn, cháo đặc hơn.” Phó Tây Từ giải thích, cuối cùng anh đậy nắp nồi lại, “Nấu thêm năm phút nữa là xong rồi.”
“Wow.” Cô thở dài, “Lợi hại quá đi.”
Thư Dư cảm thấy lần trước anh nấu mì dầu hành đã là rất tuyệt vời rồi, không ngờ lần này khi anh bưng cháo hải sản ra, so với sát thủ nhà bếp lần đầu thì nay như hai con người khác.
Đây là đi học nghề sao?
Ngay khi Thư Dư nghĩ đến việc khen ngợi anh thì tiếng còi báo động lại vang lên.
Xem ra thì có vẻ như Phó Tây Từ muốn ra tay trước, sử dụng các kỹ năng nấu ăn để cố gắng cau dẫn bụng cô trước, sau đó trực tiếp chiếm lấy trái tim cô.
Sai lầm, sai lầm, vừa rồi cô quá bất cẩn.
Phó Tây Từ không biết rằng nội tâm cô lại phong phú như vậy, khi cô ngồi ngây người ra thì đã trôi qua gần năm phút, anh tắt lửa, mở vung, rắc hành lá, mùi thơm của cháo hải sản lan tỏa.
Ngửi được mùi thơm, Thư Dư bỏ mọi ân oán tình thù qua một bên, thành thật bưng bát ra, không quên nhắc nhở: "Thêm tôm nhiều vào nhé, em cám ơn."
Chỉ khi no bụng, bạn mới có thể tiếp tục chiến đấu được.
Bởi vì cháo vừa mới bưng ra còn quá nóng, Phó Tây Từ không bảo cô bưng thẳng đi ra, mà để cháo vào khay đựng thức ăn, anh đặt lên bàn ăn.
Thư Dư như cái đuôi nhỏ đi theo, ngồi vào chỗ của mình.
Trong ngôi nhà này vào năm ngoái chẳng có tí mùi khói bếp, nhưng bây giờ tần suất mở bếp cũng nhiều lên rất nhiều.
“Sao đột nhiên lại nghĩ tới chuyện nấu ăn? Anh là cảm nhận được niềm vui khi nấu ăn à?" Thư Dư múc một thìa, nhưng bởi vì còn quá nóng nên cô thổi thổi, vẫn chưa ăn.
Giống như một số người thích chơi golf hay nếm rượu vang, nấu ăn cũng là sở thích cá nhân sau giờ làm việc?
Phó Tây Từ: "Chỉ là anh cảm thấy trong nhà có khói lửa, mới giống một ngôi nhà."
Giống một ngôi nhà.
Thư Dư hơi sửng sốt một chút, lại nhìn ngôi nhà bọn họ, phần đa thời gian cô cũng không gọi bằng từ này, vẫn luôn cảm thấy rằng chỉ là một căn nhà mà thôi.
Cô phớt lờ rằng nơi đây thực sự là một ngôi nhà, ngôi nhà của cô và Phó Tây Từ.
Vừa mở cửa bước vào, cô đã thấy làn hơi nước trắng xóa bốc lên từ gian bếp, có vẻ như nó mang lại cho cô một cảm giác an tâm.
"Ăn đi, cái thìa này em cầm bao lâu rồi?" Phó Tây Từ nhắc nhở.
Thư Dư lúc này mới phản ứng lại, cô há miệng ăn, cháo mềm ngọt, khi nhai kỹ con tôm, cô có thể cảm nhận được độ dẻo, ngọt và tươi của con tôm.
Tất cả những con tôm sống đều là do anh tự mình xử lý, đây là một quá trình rất rắc rối, nhưng để nấu một nồi cháo như này có thể mất từ ba mươi đến bốn mươi phút.
“Thật ngon.” Thư Dư thuận theo trái tim, không chút do dự khen ngợi.
Sau khi cô đánh giá xong, Phó Tây Từ cúi đầu ăn phần của mình.
Bởi vì quá ngọt nước và thơm, Thư Dư không kiềm được ăn đến bát thứ hai, thật kỳ lạ, cô chưa bao giờ là kiểu người ham ăn, cho dù ở nhà hàng cao cấp năm sao, cô cũng có thể khống chế bản thân chỉ ăn no đến 70% mà thôi.
Nhưng cho dù Phó Tây Từ làm một bát mì, cô cũng có thể bỏ qua sự đe doa khủng khiếp của carbohydrate rồi đánh cạn một bát mì, giống như cháo hải sản bây giờ.
Có lẽ là vì tôn trọng công sức của Phó Tây Từ, Thư Dư tự hỏi tự trả lời.
“Ngày mai em có thời gian không?” Phó Tây Từ bình tĩnh ăn cơm, lấy khăn giấy ra lau miệng, “Nếu chúng ta đã muốn bắt đầu hẹn hò, anh cảm thấy đã đến lúc bắt đầu hẹn hò rồi?”
"Được……"
Không khí bỗng chốc trở nên giống như một cuộc họp.
Thư Dư nuốt thức ăn trong miệng xuống, giống như một đối tác, thận trọng nói, "Em thời gian, đương nhiên, chúng ta hẹn hò đi."
"Được, ngày maianh sẽ thu xếp."
"Không vấn đề."
Cuộc hội thoại 70% giống như kinh doanh này nhắc nhở cô về vấn đề quan trọng thôi thúc cô phải gấp rút quay trở lại.
Thư Dư lo lắng liếc nhìn tủ giày, lại nhìn những nơi khác cũng không thấy bóng dáng khả nghi của đồ chuyển phát nhanh, cô thuận miệng hỏi: “Có phải là em có đồ chuyển phát nhanh nào gửi đến không, sau đó anh ký nhận, thế đồ chuyển phát nhanh đâu? "
“Trên bàn trà.” Phó Tây Từ nói.
“A, đểtrên bàn trà rồi.” Thư Dư nuốt nước bọt, tùy ý vuốt tóc, có chút kỳ kỳ quái quái là cô còn chưa ăn hết bát cháo đã vội vàng đi lấy bao đồ chuyển phát nhanh, thậm chí cô còn hỏi thăm dò: “Là đồ gì vậy?”
“Em không biết?” Phó Tây Từ hỏi.
“Gần đây mua nhiều đồ quá, không nhớ hết.” Trong lòng Thư Dư nghẹn đến cổ họng.
Phó Tây Từ gật đầu, "Có cần anh tháo nó ra giúp cho em xem không?"
Phụt.
Ngụm cháo Thư Dư vừa uống suýt chút nữa thì phun ra, cô hốt hoảng nuốt xuống, giả vờ bình tĩnh: "Không cần, không cần, lát nữa em sẽ tự tháo ra."
Lo lắng rằng anh sẽ cảm thấy rằng phản ứng của mình thái quá, cô liền nói thêm, "Em thích cảm giác mở gói hàng."
Đây có lẽ là cảm giác làm sai rồi chột dạ.
“Ừm.” Phó Tây Từ không tiếp tục hỏi.
Cô cũng thở phào nhẹ nhõm, không gỡ ra là được, không gỡ ra là được.
Sau khi ăn xong bát cháo, Thư Dư xỏ dép lê cầm bao đồ chuyển phát nhanh lên lầu, thấy trên gói hàng không có tờ giấy lộn xộn nào, cô thở phào nhẹ nhõm.
“Em lên lầu trước.” Cô lạch ba lạch bạch gần như muốn chạy lên cầu thang.
Cô đóng cửa phòng ngủ, trong lòng vẫn không yên tâm, dựa vào cửa mở gói đồ, vừa mới mở hộp ra nhìn lướt qua.
Cô nhìn thấy dải đăng ten màu đen, chiếc qu@n lót nhỏ như băng đô và hai "mũ đinh"...
Đánh giá từ những bức ảnh trên Internet, nó không mang đến tính công kích bằng lúc cô nhìn ngoài đời thật, cô không chỉ có thể nhìn, sờ mà còn ngửi thấy mùi thơm nồng nàn của hoa hồng.
Thư Dư: "..." Là đầu óc cô có vấn đề nên mới bị Dụ Y dụ dỗ mua mấy món này.
Cô đóng chiếc hộp lại chỉ với một cái liếc mắt, sau đó nhìn quanh phòng ngủ, cố gắng tìm một nơi cất giấu nó.
Lúc mua cũng không nghĩ như vậy, nhưng sau khi mua về cảm thấy nó nóng như bỏng tay, đặt đâu cũng thấy không an toàn, lúc này cô mới bắt đầu hối hận tại sao mình lại không mua một cái két sắt nhỉ.
Cuối cùng, sau khi cân nhắc rất nhiều, Thư Dư nghĩ đến tủ đựng đồ trên gương trong phòng tắm, bởi vì nó quá cao nên cô chưa đặt bất cứ thứ gì ở đó, bây giờ xem ra đây là chỗ thích hợp nhất để đặt.
Chỉ là nó hơi cao đối với cô, vì thế cô phải lấy một chiếc ghế đẩu để với lên.
Tủ quanh năm không mở, nên giờ mở ra vẫn có chút khó khăn, cũng may cô không yếu như vậy, mở tủ ra thấy trống rỗng, bên trong không có gì.
Thư Dư lấy chiếc hộp từ trên bồn rửa, giơ tay đặt chiếc hộp vào.
Ngay khi cô đang cân nhắc nên đặt nó theo chiều ngang hay chiều dọc mới kín đáo nhất, thì giọng nói của Phó Tây Từ đột nhiên vang lên, "Đồ gì mà em phải đặt cao như vậy?"
"Ah?"
Dây thần kinh của Thư Dư đã luôn trong trạng thái căng thẳng sau khi mở đồ chuyển phát nhanh và nhìn thấy đồ thật, anh đột nhiên phát ra tiếng động khiến cô giật mình, bệ để chân cũng không lớn, chân cô vừa nghiêng đã muốn té xuống, nhưng may mà đã được đỡ kịp thời, không có trật chân.
Nhưng đồ trong tay còn chưa kịp đặt vào tủ, cô đã vặn vẹo, chiếc hộp rơi xuống.
Với một tiếng "bụp", Thư Dư chắc chắn rằng không chỉ có chiếc hộp rơi xuống mà còn có những thứ khác, chẳng hạn như trái tim của cô.
Chiếc hộp bị lật ngược lại, có mấy thứ rơi xuống, có thứ bị hộp che lại, thứ bị che lại là vải, còn mấy thứ rơi xuống kia là món ‘đồ chơi nhỏ’.
Cô nhìn "bao tay đinh" xoay như chong chóng, cuối cùng lăn vào toilet như thể không cam lòng phải cô đơn.
Nó quá rõ ràng, thật khó để không nhìn thấy nó.
“Đây là mấy món đồ chơi nhỏ em mua cho Bánh trôi nhỏ.” Thư Dư bình tĩnh giải thích.
Phó Tây Từ nghiêng người, nhặt chiếc roi da nhỏ dưới đất lên, hỏi: "Là dùng cái roi da này sao?"
Anh không phải là người hiểu biết quá thâm sâu, vì vậy phản ứng đầu tiên của anh là tin vào điều đó, dáng vẻ của anh trông rất ngây thơ và dễ bị lừa.
Thư Dư thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói xạo, "Đúng vậy, cái này hồi còn nhỏ anh có chơi chưa? Nó gọi là con quay, bây giờ tay nghề càng ngày càng tinh xảo, con quay cũng trở nên ngày càng tinh xảo hơn rồi nhỉ.”
“Cũng khá tinh xảo.” Phó Tây Từ nói xong liền muốn nhặt lên cho cô.
“Đừng nhúc nhích,” Thư Dư có thể cảm nhận được giọng nói run run của mình, “Để em tự đi nhặt.”
Cô ủ rũ, nhặt hai cái lên, đang nghĩ lý do để đuổi anh ra khỏi phòng tắm, để cô có thể cầm chiếc hộp lên, tránh cho quần áo trong hộp bị lộ ra ngoài.
Phó Tây Từ lại cúi đầu, nhặt chiếc qu@n lót lọt khe lên và hỏi: "Đây là cái gì?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]