“Vậy nên có nghĩa là muốn anh ngủ một mình sao?” Phó Tây Từ nhìn cô rồi nói với giọng điệu bình tĩnh.
Thư Dư cảm thấy có chút thấy có lỗi, dù sao vừa rồi cũng là anh cùng cô chăm sóc cho Bánh trôi nhỏ, không có công lao cũng coi như là có khổ lao, sau khi xong việc, cô một mình ôm Bánh trôi nhỏ rồi ngủ cùng nhau, quả thật cũng không tốt lắm.
Nhưng cô hy vọng Phó Tây Từ có thể hiểu chuyện một chút.
Hai mắt Thư Dư sáng lấp lánh, "Anh có thể không?"
"Không thể." Phó Tây Từ tàn nhẫn dập tắt hy vọng của cô, nhìn thấy vẻ thất vọng trên mặt cô, anh nói thêm: " Bánh trôi nhỏ nhỏ quá, một mình em có thể không ứng phó được đâu."
Cũng có lý.
Cô cũng coi như là người mới trong việc chăm sóc trẻ em, trong trường hợp khẩn cấp cũng có Phó Tây Từ để thương lượng.
"Được rồi."
Thư Dư thỏa hiệp và quay người để anh vào.
Vấn đề cũng bắt đầu ùa đến, giờ có thêm Bánh trôi nhỏ thì ngủ thế nào được đây?
“Để Bánh trôi nhỏ ngủ ở giữa, chúng ta ngủ ở hai bên?” Thư Dư cố tỏ ra công bằng, nghĩ rằng Phó Tây Từ cuối cùng cũng thích trẻ con, nên cho anh cơ hội tiếp xúc nhiều hơn.
Phó Tây Từ cũng không kén chọn, anh gật đầu: “Được.”
Thư Dư cẩn thận kéo chiếc chăn mỏng bị cậu bé Bánh trôi nhỏ kéo trượt xuống cổ lên rồi mới nằm xuống, nghiêng người nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-lau-se-hop/3354703/chuong-65.html