Đêm đó, nội tâm phức tạp, diễn biến sôi nổi của Phó tiên sinh Thư Dư hoàn toàn không hề hay biết, cô ngủ rất say, đến trưa thì tự nhiên tỉnh dậy, giống như một người chiến sĩ sống lại, người đầy máu, dốc sức làm việc.
Vài ngày sau, buổi trình diễn thời trang đồng thương hiệu được tổ chức như đã định.
Mặc dù Thư Dư đã cố gắng hết sức để mời những vị khách đúng như trong danh sách, nhưng cuối cùng Tống Sơ Hi đã chen một chân vào và cô bị mất một số người trong danh sách.
Tuy nhiên, Tống Sơ Hi đã không tận dụng được điều đó, những vị khách đồng ý đến đều kém xa so với bên này của cô.
Trong buổi diễn tập lúc sáng, trợ lý vội vàng nói: "Có bốn vị khách đặc biệt tạm thời có việc, có thể không tới được."
“Bị Tống Sơ Hi đâm sau lưng rồi?”
"Chắc là hai bên đều sẽ không đi, vì dù sao ai cũng không đắc tội được.”Sắc mặt trợ lý trông rất khó coi, “Anh trai của Tống đại tiểu thư đã ra mặt rồi, cúi đầu không thấy, ngẩng đầu liền thấy, ít nhiều gì cũng phải nể mặt của Tống gia.”
Tống Minh Dương cái người này cái gì cũng giỏi, nhưng việc anh ấy có một một em gái không có đầu óc chính là điều khiến cô thực sự rất khó chịu.
Thư Dư mím môi, trong đầu vẫn đang suy nghĩ, ai có thể lấp đầy chỗ trống này.
Trợ lý thấp giọng đề nghị: "Hay là chị nói cho Phó tổng một tiếng đi ạ?"
Nếu Phó Tây Từ đồng ý ra mặt, những vấn đề này sẽ không còn là vấn đề nữa, nói không chừng còn có thể mời một vài vị khách mời nặng ký.
"Không cần, chị có thể xử lý nó."
Thư Dư không có thói quen dựa dẫm vào người khác, dù có xảy ra chuyện gì thì phản ứng đầu tiên của cô là tự mình giải quyết điều đó.
Cô gọi điện cho 4 vị khách lỡ hẹn, trong đó có hai người không phải tự mình bắt máy, trợ lý trả lời đang họp không tiện nghe điện thoại, thực sự là không tiện nghe thật hay không tiện nghe giả cũng rất dễ dàng nhận ra.
Thư Dư lễ phép nhưng cũng không phải không có chút nóng nảy nào, "Vậy phiền cô chuyển lời hộ cho tôi. Có đôi khi trung lập chưa chắc đã là cách tốt nhất để tự bảo vệ mình. Nói lời phải giữ lấy lời mới là nguyên tắc sống cơ bản nhất không phải sao?"
Trợ lý tế nhị nói xin lỗi, cô không phải là nhằm vào bọn họ, không nói nhiều lời liền cúp điện thoại.
Trong hai người còn lại, một người nói rằng mình có hoàn cảnh khó khăn, không có xuất thân, cái gì cũng phải dựa vào chính mình một tay một chân giành giật được, lời nói chân thành, Thư Dư cũng hiểu nên không nhiều lời.
Người còn lại, Thư Dư còn chưa gọi đến, ngược lại gọi cho cô trước, xin lỗi trước, sau đó giải thích rằng bản thân có thể tham gia.
Tuy rằng không biết vì sao cô ấy đột nhiên thay đổi chủ ý, nhưng kéo được một người về cô đương nhiên cảm thấy rất vui.
Còn lại ba vị trí quan trọng.
Thư Dư đã thật sự rơi vào trạng thái tuyệt vọng trong một khoảng thời gian và định xem qua danh sách bạn bè của cô để tìm người đến giải cứu.
“Thư tổng, chị có thấy vòng bạn bè của Phó tổng không?"
Cô bé trợ lsy gần như chạy nhanh tới, sắc mặt đỏ bừng, thở hồng hộc, giơ tay đưa điện thoại cho Thư Dư xem giao diện trên màn hình.
Ảnh chụp màn hình được người khác gửi đến cho cô ấy, với tầng lớp như cô ấy thì chưa đến mức được làm bạn với Phó Tây Từ,
“Anh ấy đăng bài lên vòng bạn bè thì em kích động làm gì vậy hả?" Thư Dư thản nhiên nói, cô còn chưa quay sang nhìn, trong đầu vẫn vẫn còn nghĩ về những vị khách, tùy ý nói.
Nói xong, cô phản ứng vài giây, "Anh ấy mà còn đăng bài lên vòng bạn bè nữa cơ á?"
Không phải phản ứng của Thư Dư phóng đại, mà là hai người cô dù đã kết hôn được hơn một năm, vào hôm kết hôn, cô đã đăng lên một bài tượng trưng lên vòng tròn bạn bè của mình, nho nhã bảo nửa phần đời còn lại mong anh chỉ giáo, nhưng Phó Tây Từ bên đó lại không biểu lộ bất cứ điều gì, điều này khiến cô cảm thấy có loại ảo tưởng rằng mình đang kết hôn với chính mình.
Một người như vậy, vậy mà còn biết đăng cái gì lên vòng bạn bè nữa sao?
Thư Dư cũng không thèm nghĩ xem ai có thể tới giải cứu mình, liền mở to mắt ra nhìn kĩ.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy bài đăng của Phó Tây Từ là chín bức ảnh nhỏ, lúc cô còn chưa nhấp vào nó liền cảm thấy quen thuộc, sau khi nhấp vào từng bức ảnh để xem từng bức một, cô nhận ra rằng nó không chỉ quen thuộc, mà bức ảnh này rõ ràng là buổi biểu diễn của cô mà!
Anh chưa từng đến đây bao giờ, có lẽ những thứ này là do nhân viên của aoe gửi cho anh, mỗi bức đều có bố cục tuyệt ờiđỉnh, không có bức nào chụp được toàn cảnh, nhưng mỗi góc đều được chụp lại vẻ thần bí và cao cấp.
Cái cuối cùng là tấm poster của chương trình, với thời gian và địa điểm đã ghi trên đó.
Thư Dư vô thức cắn môi, nhất thời không biết cảm giác đó là như thế nào.
Thoát ra khỏi bức ảnh lớn, cô nhìn thấy tiêu đề đi kèm.
【Quảng cáo vì Phó phu nhân, cô ấy cực kì quan tâm đ ến việc chuẩn bị nó. 】
Anh chưa bao giờ đăng những thứ này, bài đăng đầu tiên trên vòng bạn bè đầu tiên vậy mà lại là quảng cáo cho cô.
Thư Dư không ngờ tới, bạn bè trong danh sách của anh càng không ngờ tới, nhưng người chụp ảnh màn hình lại chỉ có vài người bạn chung với Phó Tây Từ, cũng chỉ nhìn thấy vài bình luận.
Cô mở điện thoại di động để kiểm tra vòng bạn bè của Phó Tây Từ.
Tống Minh Dương: Nếu bạn bị bắt cóc, hãy chớp mắt ra tín hiệu.
Đoạn Đô An: Tiểu Thư giật điện thoại của cậu đăng hả, là cậu thật sao?
Tần Lãng: Hôm nay lúc mặt trời mọc từ phía tây, tôi liền biết sẽ có chuyện lớn xảy ra.
...
Phó Tây Từ chỉ trả lời Đoạn Đô An: 【Phải 】
Cái người này……
Thư Dư không khỏi cắn ngón tay, nói thật, cô cũng hoài nghi tài khoản của anh đã bị đánh cắp, nếu không thì tại sao lúc anh đăng những thứ này lại không hề tiết lộ cho cô biết.
Ở nhà cô cũng chưa từng nói chút việc trên công ty này với Phó Tây Từ, làm sao anh ta biết?
So với Thư Dư còn đang ngẩn ngơ, trợ lý lại rất hưng phấn: “Từ khi Phó tổng đăng bài này lên vòng bạn bè, rất nhiều người đã gọi điện đến hỏi, bỗng chốc mà đã đuổi kịp số lượng khách mà chúng ta đã định.”
"Thư tổng, khó trách chị bình tĩnh như vậy, hóa ra là chị làm Vương Trác đã lâu a, hu hu hu, chị không biết mấy ngày nay em lo lắng đến mức bà dì nhỏ cũng đã trễ một tuần rồi đâu, hoảng chết em rồi.”
"..."
Thư Dư nhìn cô, lại giống như đang xuất thần, một lúc lâu mới lạc giọng hỏi: "Có bao giờ em nghĩ tới, bà dì nhỏ của em chậm trễ có thể là bởi vì có thai rồi hay không?"
Trợ lý: "..."
“Thư tổng, em độc thân, cả đời chưa từng nếm qua mùi vị đàn ông.”
“Ồ, chị xin lỗi.” Thư Dư vẫn còn trong trạng thái ý thức phân ly.
Trợ lý cảm thấy cả kinh, "Thư tổng, đây không phải trọng điểm, mấu chốt là chúng ta không cần lo lắng về chuyện khách mời nữa, hơn nữa ký giả hay bạn bè đến đây cũng không ít, còn nhiều hơn gấp mấy lần những vị khách chúng ta dự trù. Lần này khả năng là một cú hít to rồi.”
Thư Dư vỗ vai cô, "Chúc mừng em."
“Là chúc mừng chị mới phải chứ, chị vất vả lâu như vậy cuối cùng cũng không uổng phí.” Người trợ lý luôn cảm thấy mình bây giờ không cùng một kích thước với sếp nữa.
Thư Dư từ một chiều không gian khác, chính là chiều không gian trong bài đăng trên vòng bạn bè của Phó Tây Từ.
Mặc dù cô không thích khi có chuyện gì xảy ra liền đi nhờ người khác giúp đỡ, nhưng cô phải thừa nhận rằng khi cô rơi vào tuyệt vọng có ai đó nguyện đưa tay ra chiếu cố cô, cảm giác này thật tuyệt.
Và khi biết người này là Phó Tây Từ, loại hạnh phúc này có xu hướng tăng lên gấp đôi.
Thư Dư nhéo mặt mình, cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo lại và không đắm chìm trong loại bọc đường này.
Trợ lýnhìn thấy một loạt hành vi bất thường của cô, thoáng thấy bóng dáng quen thuộc, không khỏi chạm chạm vào bà chủ, nhắc nhở: “Thư tổng, Phó tổng đến rồi.”
!
Thư Dư trong giây lát trở lại bình thường, bình tĩnh ừm một tiếng, sau đó nhìn thấy một người phụ nữ tóc bạc đi cùng Phó Tây Từ xuất hiện.
Cô chớp mắt để chắc chắn rằng mình không bị ảo giác.
Người phụ nữ đó Thư Dư quen biết, là kiểu chỉ mình cô biết cô ấy còn cô ấy thì lại chẳng biết cô, cô ấy là Ambre, giám đốc thiết kế của AOE thời kỳ đỉnh cao, sau khi cô ấy rời đi, AOE từ trên mây bước xuống, chưa từng có lại vinh quang năm xưa.
Phó Tây Từ thực sự đã mời cô ấy đến đây.
Trước khi Thư Dư có thể tiêu hóa nó, cả hai đã bước tới và Phó Tây Từ giới thiệu cô với Ambre.
Ambre vươn tay ra, mặc dù tuổi đã lớn, nhưng cô ấy cũng không có cố ý che dấu từng dấu vết thời gian lưu lại, ngược lại rất lãnh đạm, tao nhã từ trong ra ngoài.
"Xin chào, cảm ơn vì lời mời của cô, tôi rất thích nó." Ambre là tiếng Pháp và nói tiếng Pháp.
Thư Dư không biết tiếng Pháp, vì vậy cô đã nghe Phó Tây Từ phiên dịch cho cô.
Cô lịch sự nắm tay Ambre, bày tỏ lòng biết ơn và chỉ có thể nhờ Phó Tây Từ phiên dịch cho mình.
Sau khi trò chuyện vài câu, Phó Tây Từ nói thêm vài lời với Ambre.
“Nói cái gì vậy?” Thư Dư nghe không hiểu gì, chỉ có thể dựa sát lại gần hỏi anh.
Phó Tây Từ: “Cô ấy khen em còn trẻ như vậy mà rất linh hoạt và có ý tưởng tốt, sau này nhất định làm được chuyện lớn, còn khen em trông xinh đẹp, quần áo hôm nay em mặc cô ấy cảm thấy rất thích, bảo là khiến cô ấy nhớ lại cô ấy lúc trẻ.”
Thư Dư bị khen như muốn lên thẳng chín tầng mây, “Em cảm thấy cô ấy có vẻ như không có nói nhiều như vậy mà nhỉ.”
“Là anh bổ sung thêm đấy” Phó Tây Từ nói như một lẽ đương nhiên
Cùng lúc đó, Adam, giám đốc thiết kế bên phía cô, khi nhìn thấy thần tượng của mình đã rất phấn khích đến mức không kìm được bản thân, lập tức biến thành bánh bao nhỏ, Ambre đi đâu anh ấy liền đi đó.
Sau đó, Thư Dư mới có cơ hội nói chuyện riêng với Phó Tây Từ.
“Em đã nhìn thấy vòng bạn bè của anh.” Cô len lén liếc anh một cái, ngoài mặt kiêu ngạo nói: “Sao không nghe anh nói với em tiếng nào, anh cũng không nói không rằng liền giải quyết chuyện này là sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]